Thời tiết ở thành phố Hải càng ngày càng nóng, đi trên đường mà cảm giác giống như trong lò lửa. Tuy rằng phòng dạy học và phòng ngủ của đại học D đều trang bị điều hòa, nhưng ở giữa còn cả một đoạn đường, nên con gái mà ra đường nhất định phải "Vũ trang đầy đủ".
"Còn nửa tháng nữa là được nghỉ hè rồi, ở trường quá khổ đi." Trương Liêu mua hai chai nước uống ở siêu thị dưới lầu. Miệng cậu ta còn đang cắn một cây kem, phàn nàn vài câu không rõ với Thi Sơn Thanh.
"Thành phố A cũng nóng." Thi Sơn Thanh bắt được chai đồ uống mà Trương Liêu ném qua, nói.
Cắn vào miệng miếng kem cuối cùng, Trương Liêu đóng cửa, ngồi vào rồi thở hắt ra: "Cảm giác khác nhau mà, thời tiết ở đây cứ nhớp nháp."
"Cậu đang theo đuổi Ninh Trừng à?" Thi Sơn Thanh thuận miệng hỏi một câu.
"Khụ… Khụ khụ" Trương Liêu vừa mở nắp chai nước, còn chưa kịp uống xong một ngụm lập tức bị sặc.
Nhìn vết bẩn trên sàn, Thi Sơn Thanh nhíu mày nhưng không tính toán với cậu ta.
"Cậu… Đang nói cái gì thế?" Trương Liêu muốn giả ngu.
"Không phải cậu đã đến thành phố A chơi mấy lần vào năm nhất rồi à? Gần đây bỗng nhiên thường xuyên ra ngoài với Ninh Trừng, không phải muốn theo đuổi cô ấy ư?" Thi Sơn Thanh cúi đầu sờ dây ngọc trên cổ mình.
"Đúng rồi đấy!" Trương Liêu cam chịu mà thừa nhận, "Lúc đầu tớ tưởng cô ấy thích cậu, sau đó mới phát hiện chỉ là hiểu lầm, cậu đừng có nói với Long Ngọ đó." Cậu ta sợ Ninh Trừng mà biết sẽ không muốn qua lại với cậu ta nữa.
Thi Sơn Thanh lấy được tin tức mình muốn, cũng không khó xử Trương Liêu thêm nữa mà gật đầu đồng ý.
"Để Ninh Trừng biết không tốt hơn à?" Thi Sơn Thanh hỏi.
Trương Liêu thở dài: "Lỡ cô ấy biết, rồi bọn tớ không cách nào làm bạn nữa thì biết làm thế nào chứ?"
"Vậy nếu cô ấy cũng thích cậu thì sao?" Thi Sơn Thanh chậm rãi tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói.
Trương Liêu im lặng. Không phải cậu ta chưa từng nghĩ tới khả năng này, vì họ chơi chung lâu thế rồi mà vẫn rất tốt, thậm chí cậu ta còn cảm thấy mình có hơi đặc biệt trong lòng Ninh Trừng nữa.
"Không đúng. Sơn Thanh này, cậu không bình thường đâu đấy." Trương Liêu bỗng nhiên nói, "Cậu đâu giống kiểu người thích xen vào chuyện người khác chứ."
"Tôi chỉ hỏi chút thôi, cậu không phải bạn tôi sao?" Thi Sơn Thanh ngẩng đầu nhìn Trương Liêu rồi nói.
"Dẹp đi, cậu tưởng tớ sẽ tin đấy à?" Trương Liêu ngửa đầu uống một hớp nước lạnh.
Thi Sơn Thanh trầm mặc một lát mới nói: "Tôi muốn học chút kinh nghiệm từ cậu."
"…" Trương Liêu không hiểu, "Kinh nghiệm gì?"
"Kinh nghiệm theo đuổi người ta." Thi Sơn Thanh vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
"Không phải cậu đang quen với Long Ngọ sao? Còn muốn kinh nghiệm gì nữa?" Trương Liêu không biết nghĩ tới điều gì, khiếp sợ nói: "Chẳng lẽ cậu muốn bị chém chân?!"
Ấn đường của Thi Sơn Thanh giật giật, "Ai nói tôi đang quen A Ngọ, cậu tin mấy lời đồn kia à?"
Trương Liêu nhìn Thi Sơn Thanh với vẻ lạ lùng, "Tin lời đồn gì? Tớ tận mắt thấy các cậu… như vậy nè."
"Như nào?" Thi Sơn Thanh cảm thấy có chỗ nào không đúng rồi.
"Các cậu không phải đã…" Trương Liêu đột nhiên ra vẻ ngây thơ, mặt già đỏ lên.
"Nói rõ ràng đi." Thi Sơn Thanh thấy cậu ta ấp a ấp úng liền mất kiên nhẫn.
"Không phải lần đó nhờ Tiểu Trừng mang quần áo tới cho Long Ngọ thay đó ư?" Trương Liêu nắm thành nắm đấm vờ vịt tằng hắng một tiếng, "Lúc tớ gõ cửa để đưa đồ Tiểu Trừng nhờ mang lên, hôm đó Long Ngọ còn mặc đồ ngủ của cậu đó, cậu nói là như nào?"
"…" Ngày đó lúc cậu dậy, A Ngọ đã thay đồ xong xuôi. Lúc ấy cậu căn bản không nghĩ nhiều, chỉ vội vàng đến đồn cảnh sát.
"Cậu hiểu lầm rồi, lúc đó bọn tôi mới chỉ là bạn thôi." Thi Sơn Thanh cũng không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu, chỉ có thể nói chắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!