Chương 47: (Vô Đề)

Bởi vì đối tác của công ty ở tại đường Khải Minh, nên trợ lý Trương lái xe đưa Thi Sơn Thanh đến đó để ổn định quan hệ với đối tác, thật ra là để quen mắt đối phương mà thôi.

Tiểu khu ở đường Khải Minh được xây dựng từ mười năm trước, năm đó được xem là khá tốt, chỗ đậu xe cũng đầy đủ, nhưng hiện tại xem ra đã tính đến chuyện giải phóng mặt bằng rồi. Chắc hẳn bên đối tác thấy hoài niệm, nên cứ ở đây mãi. Trợ lý Trương vừa đưa Thi Sơn Thanh lên, định xuống dưới trông chừng thì phát hiện bánh xe trước bị hư.

Trợ lý Trương hết cách đành gọi điện thoại cho người ta đến kéo đi, còn mình thì gửi tin nhắn cho Thi Sơn Thanh nói rõ tình hình. Cửa tiệm sửa xe cũng không xa lắm, thợ đến kéo xe nói sửa xong phải mất ba tiếng. Trợ lý Trương suy nghĩ rồi dứt khoát đứng chờ dưới lầu, lát nữa sẽ cùng cậu chủ nhà mình đi lấy xe luôn.

Thời tiết ở thành phố Hải trong mấy ngày nay càng ngày càng nóng, lúc Thi Sơn Thanh đi ra từ chỗ đối tác thì đúng lúc giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt.

Trợ lý Trương đi theo chăm sóc Thi Sơn Thanh lâu như vậy, nên cũng biết cậu chủ nhà mình kiêu ngạo cỡ nào. Không phải cậu muốn thế, mà vì trời sinh thể chất có vấn đề. Nếu bị phơi nắng dưới ánh mặt trời lớn, cậu sẽ bị lột da. Cho nên anh ta mới mở bản đồ trong điện thoại để tìm một siêu thị gần nhất, rồi chạy vào mua một cây dù che nắng, sau đó đi đón Thi Sơn Thanh.

Một cây dù che nắng không che hết hai người đàn ông, lại nói da của trợ lý Trương rất thô nên thật sự không cần. Cuối cùng là một mình Thi Sơn Thanh che dù đi phía trước, trợ lý Trương đi theo phía sau.

Đang giữa trưa nên trên đường không có mấy người, Thi Sơn Thanh đứng cạnh dải cây xanh của tiểu khu thì thấy được Long Ngọ. Cô xách hai bình nước uống, đang nhìn về phía sau như đang chờ ai đó. Thi Sơn Thanh vô thức dừng bước.

Quả nhiên chỉ lát sau, một người đàn ông cao lớn anh tuấn chậm rãi đi đến cạnh Long Ngọ từ phía sau. So với dáng vẻ cậu ấm chanh sả của Thi Sơn Thanh, thì người đàn ông kia có phần hoang dại hơn, đi chung với Long Ngọ lại càng bù trừ cho nhau.

Thi Sơn Thanh trầm mặc nắm cán dù đứng đó, nhìn hai người đang thân mật không coi ai ra gì kia. không biết người đàn ông đã nói gì đó, Long Ngọ liền nhíu mày sau đó lại nở một nụ cười nhạt, khác hoàn toàn với nụ cười cứng ngắc thường thấy lúc ở trường. Một tay của người đàn ông kia thậm chí còn ôm lấy Long Ngọ, nhưng không thấy Long Ngọ có phản ứng đẩy ra, cuối cùng hai người đi vào một tiểu khu.

Cậu còn nhớ khi học yoga lần trước, mình chỉ huých nhẹ cô một cái, mà cả người Long Ngọ đã căng cứng, lúc đó Thi Sơn Thanh còn nghĩ cô sẽ hất mình ra. Vậy người đàn ông kia… Là người cô thích?

Thi Sơn Thanh bỗng cảm thấy mặt trời hôm nay thật chói mắt, ngay cả bung dù cũng vô dụng.

"Cậu chủ?" Trợ lý Trương chạy lên từ phía sau. Anh ta nhìn theo tầm mắt Thi Sơn Thanh, nhưng chỉ thấy trên đường trống không, chẳng có gì hết.

"Đi thôi." Thi Sơn Thanh nói giọng khàn khàn, trên mặt lại không lộ ra chút cảm xúc nào.

Kết hôn còn có thể ly hôn, huống chi chỉ là một anh bạn trai, đáy mắt đang cụp của Thi Sơn Thanh lóe lên tia sáng lạnh.

Long Ngọ đang bị Long Khắc Phương tóm lại hỏi đông hỏi tây đương nhiên không hề biết Thi Sơn Thanh đã hiểu lầm chuyện gì, lại càng không biết sẽ phát sinh những thay đổi nghiêng trời lệch đất từ ngày mai. Bây giờ cô đang mệt mỏi ứng phó với Long Khắc Phương, còn phải moi ra cách làm thế nào ở chung với bạn một cách đúng đắn từ cái miệng lắm chuyện của anh ấy.

"Trông cậu ta ra sao?" Long Khắc Phương vừa về đến nhà liền đẩy mạnh Long Ngọ vào phòng của cô, còn mình thì ngồi trên ghế của Long Ngọ, nhấc chân lên bắt chéo rồi hỏi. Anh ấy đoán chắc nam sinh cũng khá bảnh, vì từ nhỏ Long Khắc Phương đã biết Long Ngọ thích những người có khuôn mặt đẹp. Khi anh ấy mang tới vài cuốn tạp chí linh ta linh tinh, thì thỉnh thoảng Long Ngọ sẽ nhìn chằm chặp vào nhân vật ảnh bìa suốt cả buổi.

"Cậu ấy…" Long Ngọ vừa nhớ tới Thi Sơn Thanh thì đáy lòng bỗng mềm mại một cách khó hiểu, "Ừm, đẹp trai."

Anh ấy biết ngay mà! Long Khắc Phương nhíu mày hỏi tiếp: "Bọn em…"

"Ra ăn cơm nào!" Long Hoành gõ cửa gọi từ bên ngoài.

"Ra ngay đây ạ." Long Khắc Phương đáp lại rồi quay đầu nói với Long Ngọ: "Cuối tuần chúng ta sẽ ra ngoài trò chuyện."

"Mẹ chưa về ạ?" Long Ngọ ra ngoài nhìn bố mình hỏi.

"Cạch cạch" một tiếng, cửa được mở từ bên ngoài, Trần Tú đeo túi đi vào.

"Thím ơi ~ Cháu nhớ thím quá đi mất!" Long Khắc Phương vưa thấy, lập tức đi đến cho thím của mình một cái ôm nhiệt tình.

"Khắc phương đã về rồi à?" Trần Tú cũng rất vui, "Sao lại đi học cái tính của người nước ngoài thế, nhiệt tình quá đấy?"

"Mẹ." Long Ngọ giúp Trần Tú lấy túi đi.

Trước đây lúc chưa ra nước ngoài, Long Khắc Phương thường xuyên đến đây ăn chực. Đã nhiều năm không về, nhưng anh ấy lại chẳng hề mất tự nhiên, ăn đến là vui vẻ.

Vốn hôm nay Long Ngọ còn định xin Long Khắc Phương chỉ dạy cách ở chung với bạn, kết quả Trần Tú đã lôi kéo Long Khắc Phương nói luôn miệng về chuyện nhà. Ngày mai cô lại bận học cả ngày nên buổi tối phải quay về trường, cuối cùng chỉ đành thôi, định lần sau sẽ nhắc lại chuyện này.

"Đi đường cẩn thận nha con." Long Hoành đứng trước cửa dặn dò một câu.

"Dạ, bố vào nhà đi." Long Ngọ nói.

Bởi vì không lấy được kinh của Long Khắc Phương vào tay, nên lúc về trường Long Ngọ liền thấy mất hết sức lực. Ngày mai đã gặp Thi Sơn Thanh rồi, cô thật sự không muốn cứ mất tự nhiên với nhau như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!