Chương 44: (Vô Đề)

"Em rút khỏi nơi đó lại không thương không tàn, có nhiều người muốn em, sao còn cần em học chuyên ngành gì nữa, không cần thi công chức luôn." Lôi Thật chỉ chỉ cảnh sát thực tập đang ngồi xổm ở cửa ói đến xây xẩm mặt mày rồi nói, "Chỉ những người đi theo con đường chính quy mới cần phải thi, như em thì chỉ là chuyện một câu nói thôi."

"Thế à?" Long Ngọ là công dân tốt, học sinh tốt tuân thủ pháp luật, làm theo quy định trong nhiều năm nay, hoàn toàn không ngờ lại như thế này.

Lôi Thật kiểm tra thi thể xong, đứng lên, dường như nhớ ra điều gì đó mới hỏi: "Trước đây em nói bố mẹ em khăng khăng muốn em rút lui, vậy họ có cho em làm cảnh sát không?"

Long Ngọ ngẩn ra.

"Chắc không phải em chưa hỏi tiếng nào đấy chứ?" Lôi Thật lấy làm kinh hãi.

"Em sẽ hỏi." Long Ngọ ậm ờ.

"Ôi, tự em giải quyết đi, nếu thật sự không được… Thì thôi." Lôi Thật do dự một lúc lâu, vẫn nói ra. Cảnh sát hình sự vốn cũng không được tính là công việc tốt gì, chính anh ta năm đó cũng dựa vào bầu nhiệt huyết mới vào đây. Bây giờ muốn anh ta kiên quyết kéo Long Ngọ vào vũng bùn này, anh ta cũng không thể máu lạnh như thế, vì dù sao Long Ngọ cũng là một cô gái.

Ngay cả đàn ông mà đi làm cảnh sát hình sự cũng rất khó chịu nổi rồi, một cô gái như cô mà vào thì quả thực không phải là công việc tốt gì.

"Ừm." Long Ngọ nghiêm cái mặt đơ, nhìn không ra biểu tình gì cả.

Pháp y đi vào cửa, đúng lúc Lôi Thật vừa kiểm tra xong. Anh ta đứng lên nhường lại vị trí cho pháp y.

"Đi thôi, nơi này không phải chỗ nói chuyện." Lôi Thật cởi bao tay, vỗ vỗ vai Long Ngọ.

Nhìn Lôi Thật làm hết trình tự, mãi đến bảy giờ thì Long Ngọ mới chạy về trường. Thời tiết bây giờ càng ngày càng nóng, đã bảy giờ mà trời vẫn chưa tối, sinh viên lui tới cổng trường đều là để ra ngoài vui chơi.

Đến ngay cả Ninh Trừng cũng không về ký túc xá, Long Ngọ gửi tin nhắn cho cô ấy, hỏi mấy giờ thì về. Nhìn dáng vẻ của Ninh Trừng rất dễ bị bắt nạt, Long Ngọ lo lắng cũng không phải không có lý. Dù sao chưa đến một năm mà đã xảy ra hai chuyện lớn, nên để phòng ngộ nhỡ, cô quen hỏi nhiều hơn một câu.

Ninh Trừng đang cùng nhóm người Trương Liêu uống bia, ăn đồ nướng. Nhìn thấy tin nhắn Long Ngọ gửi đến, cô ấy lập tức nhắn lại là mình đi cùng với Trương Liêu.

Mấy năm gần đây, thân thể của Ninh Trừng mới bắt đầu tốt lên, nhưng thật ra không thể ăn nhiều mấy thứ này. Cũng may Trương Liêu khá thông minh, đi ăn cùng Ninh Trừng mấy lần liền biết rõ thói quen của cô luôn. Có cậu ta ở bên chăm sóc, liền không thành vấn đề.

"Đây chẳng lẽ là em dâu à?" Mấy nam sinh đại học năm 3 ở bên ngoài trường trêu ghẹo.

Ninh Trừng mở to đôi mắt tròn, liếc nhìn Trương Liêu rồi nói: "Anh ấy là anh khóa trên ở khoa em, cổ vũ anh ấy là lẽ tất nhiên mà."

Câu này không sai, hơn nữa bên cạnh cũng có mấy em gái năm nhất cùng đến cổ vũ nữa. Nhưng người tinh mắt đều nhìn ra được vừa nãy Trương Liêu đã che chở Ninh Trừng nhiều thế nào, cho nên lúc này mới có đám người trêu ghẹo.

Khuôn mặt màu lúa mạch của Trương Liêu bị ánh đèn của quán đồ nướng chiếu ra màu vàng, không nhìn ra màu da vốn có. Cậu ho một tiếng rồi nói: "Nói lung tung gì đó, nhiều xiên thế này mà không chặn nổi miệng các cậu à?"

"Ồ ——" Mấy người vây quanh cái bàn dài được ghép từ nhiều bàn ngắn than dài một tiếng.

"Được rồi, được rồi. Hôm nay để quán quân của chúng ta mời rượu nào." Một người bạn cùng đội với Trương Liêu đứng lên chuyển chủ đề trước, mọi người thấy thế đành phải bắt đầu rót cho Trương Liêu.

Đến cuối cùng lúc về, Ninh Trừng đi cùng mấy nữ sinh về phòng, Trương Liêu cũng cùng đám anh em rời đi.

"Chị ơi, em về rồi." Ninh Trừng đẩy cửa tiến vào.

"Đi uống rượu à?" Long Ngọ ngửi được mùi trên người Ninh Trừng.

"Em uống chút bia, có một chút thôi à." Ninh Trừng kéo ghế két bịch bịch ngồi ở trước mặt Long Ngọ. Có lẽ rượu đã lên đầu, chứ bình thường cô ấy làm gì có gan làm thế với Long Ngọ.

"Chị ơi, chị thấy anh Thi là người như thế nào?" Ninh Trừng nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc hỏi.

Long Ngọ lại không nghe ra được điều gì khác thường, cô cẩn thận suy nghĩ rồi nói: "Cậu ấy rất đẹp."

"Phụt!" Nghe được câu trả lời, Ninh Trừng bụm miệng để mình không cười thành tiếng. Cô ấy thật sự không ngờ là chị cô ấy lại có thể dùng lý do nông cạn như thế để hình dung về bạn trai của mình. Tuy rằng anh Thi Sơn Thanh chính chính xác xác là cực kỳ đẹp trai.

"Tính cách tốt lắm." Hiếm khi có người hỏi về bạn của mình, nên Long Ngọ nghiêm túc trả lời, "Nhưng có đôi khi rất trẻ con, phải dỗ dành."

Ninh Trừng mở to hai mắt, cô ấy dần hiểu ra, khó trách chị cô ấy lại có thể giữ được trái tim của anh Thi. Ai mà nghĩ ra được nam thần cao ngạo, lạnh lùng lại có bí mật về tính cách thế chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!