"Chị?" Ninh Trừng thấy Long Ngọ sau khi cúp điện thoại liền sửng sờ ở đó thì không khỏi gọi một tiếng.
"Sao thế?" Long Ngọ xoay mặt qua hỏi.
"Không có gì ạ." Ninh Trừng thấy lo sợ bất an trong lòng. Nếu cô ấy nghe không nhầm thì người vừa mới gọi điện thoại cho chị cô ấy hẳn là anh Thi Sơn Thanh, không biết có phải hai người cãi nhau hay không nữa?
Chẳng qua Long Ngọ nhanh chóng cắt đứt suy nghĩ vớ vẩn của Ninh Trừng.
"Tiểu Trừng, chủ nhật này em có rảnh không? Cùng bọn lớp trưởng đi ăn một bữa nhé." Long Ngọ vừa chặn một chiếc taxi vừa hỏi.
"Dạ? Có ạ." Ninh Trừng đã kịp phản ứng, "Chuyện lúc trước em còn chưa kịp cảm ơn anh Trương Liêu nữa, vậy lần này để em mời khách nhé."
"Ừ." Long Ngọ mở cửa xe để Ninh Trừng ngồi vào trước, cô vẫn đang nghi hoặc là vì sao người gọi điện thoại đến không phải là lớp trưởng, ít nhất thì nghe giọng điệu của Thi Sơn Thanh khi nãy là được lớp trưởng mớm lời.
Nghi hoặc chợt lóe rồi qua, Long Ngọ không để ý nữa. Hai nữ sinh ngồi xe trở về trường học.
"Đâu phải thế! Anh hai à, sao cậu có thể nói thẳng đuột như vậy chứ!" Trương Liêu nhìn Thi Sơn Thanh cúp máy bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Không phải ý của cậu là thế à?" Thi Sơn Thanh cau mày, liếc nhìn Trương Liêu. Nếu không phải vì được gọi điện thoại cho Long Ngọ, cậu sẽ không giúp Trương Liêu đâu.
"…" Mặt Trương Liêu đỏ lên, có vẻ vô cùng phẫn nộ. Cậu ta đã không được gặp Ninh Trừng mấy ngày rồi, nên muốn nhìn xem em ấy thế nào. Cậu ta lại không thể không kiêng dè, cho nên mới bảo Thi Sơn Thanh hẹn Long Ngọ ra đây, thuận tiện dẫn theo Ninh Trừng luôn. Ai mà ngờ Thi Sơn Thanh lại nói thẳng đuột như thế chứ.
Thật là… Chẳng hiểu nỗi khổ của chó độc thân chút nào cả!
Mặc kệ quá trình ngoằn ngoèo ra sao, Trương Liêu vẫn gặp được Ninh Trừng vào chủ nhật như mong muốn.
Trước khi đến, Trương Liêu đã liếc nhìn Thi Sơn Thanh mấy lần, nước mắt liền không ngừng chảy dài trong lòng: Vì sao kẻ có người yêu rồi như Thi Sơn Thanh lại còn muốn lên đồ đẹp như thế, khiến mình bị lu mờ rồi còn gì.
Trương Liêu thề rằng trước khi tới đây, Thi Sơn Thanh đã dày công vào cách ăn mặt. Bộ âu phục màu xanh ngọc càng làm nổi bật làn da trắng bóc của Thi Sơn Thanh, nhưng khuôn mặt đẹp trai lại không lộ vẻ nữ tính. Nghiêng đầu nhìn mình trong gương chiếu hậu, Trương Liêu thở dài. Thật sự phải cảm ơn Long Ngọ ấy, nếu không vợ cậu ta mà đi theo đuổi Thi Sơn Thanh thì biết làm sao đây.
May mà con đường này đã bị đứt đoạn. Nghĩ như vậy, Trương Liêu cũng không thèm quan tâm Thi Sơn Thanh hôm nay ăn mặc đẹp trai đến cỡ nào nữa.
Bọn Trương Liêu đều mặc lễ phục, vì Ninh Trừng mời khách ở một nhà hàng nổi tiếng trong trung tâm thành phố, vừa lúc cho bọn họ cơ hội lên đồ.
Chỗ đã được đặt trước, nên lúc bọn Trương Liêu đến thì Ninh Trừng và Long Ngọ đã ngồi ở đó rồi. Ánh nến chập chờn, chiếu lên khiến cả người trông nhu hòa đi không ít. Ngay cả khuôn mặt luôn nghiêm túc, lạnh lùng của Long Ngọ cũng không còn hung dữ nữa.
"Tiểu Trừng, bọn em đến sớm thế?" Trương Liêu cướp lời Thi Sơn Thanh mà chào hỏi trước, còn đắc ý liếc mắt nhìn cậu.
Thi Sơn Thanh đâu có quan tâm, cậu thì thẳng đến chỗ ngồi rồi gật đầu với Long Ngọ, sau đó ngồi xuống.
"Dạ, anh Trương Liêu ơi, bọn anh đẹp trai quá đi!" Ninh Trừng khen ngợi rất nể mặt.
"Đâu có, đâu có." Trương Liêu khách khí nói, lúc nhìn sang thì phát hiện mặc dù Ninh Trừng gọi tên mình, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào Thi Sơn Thanh.
"…" Lúc trước mình không nên vì sợ mất mặt mà bảo Thi Sơn Thanh gọi điện thoại.
Ánh mắt của Long Ngọ hiển nhiên cũng bị Thi Sơn Thanh hấp dẫn. Cô đã từng thấy rất nhiều đàn ông mặc quân phục, lễ phục cũng không ít, đa phần bọn họ đều tràn đầy khí phách nam nhi, đúng chất đàn ông, nhưng Thi Sơn Thanh lại có một loại hương vị khác.
Thi Sơn Thanh bình thường trông cao cao gầy gầy, lại thích mặc những bộ nào thoải mái, rất ít khi để lộ dáng người của mình, chỉ có âu phục vừa người mới làm bật dáng người của cậu ra. Không còn gầy trơ xương cũng không có cơ bắp cuồn cuộn, vừa đúng ba phần ưu việt, hoàn toàn để lộ khí chất nhã nhặn của cậu.
"Nhìn đẹp lắm." Long Ngọ nhìn thẳng vào Thi Sơn Thanh rồi chân thành nói, không để lọt hai người khác vào mắt.
"Cảm ơn." Thi Sơn Thanh không có cảm giác bị xúc phạm, môi còn mỉm cười, ánh mắt sâu xa.
Chẳng lẽ đây chính là bí quyết mà chị cô ấy dùng để tóm anh Thi Sơn Thanh? Ninh Trừng ôm khuôn mặt ửng hồng, nhịn không được mà quét mắt qua lại giữa Long Ngọ và Thi Sơn Thanh, lãng mạn quá đi mất ~
Trương Liêu vẫn luôn nhìn chằm chằm Ninh Trừng, sắp cắn nát cả răng rồi: Bạn gái của Thi Sơn Thanh vẫn còn ở đây mà, không ngờ cô ấy… Vẫn thích cậu ấy?
Nhân viên phục vụ nhanh chóng chặn ngang "Sóng lớn mãnh liệt" giữa bốn người, bầu không khí lúc này mới trở lại bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!