Đại học D đã cắt cho trung tâm thành phố quản lý, cho nên sau khi Ninh Trừng nhận được điện thoại của đồn cảnh sát thành phố, liền lập tức cùng Long Ngọ đến đồn cảnh sát.
Vụ án này hơi đặc biệt, vì dù sao cũng liên quan đến trường học tốt nhất của thành phố Hải. Lại thêm cha mẹ của Ninh Trừng tạo áp lực, nên khi cảnh sát bắt được Triệu Chân Kỳ, liền thông báo một tiếng.
"Ủa, Long Ngọ?" Lôi Thật bưng ly sứ, giống như người đi ngang qua, "Sao em lại đến đây?"
"Anh Lôi." Long Ngọ gật đầu rồi nói, "Đi với bạn cùng phòng đến ạ."
Ninh Trừng bên kia nhìn Lôi Thật khoác đồng phục cảnh sát với vẻ ngờ vực, rồi lại nhìn Long Ngọ, hiển nhiên không rõ chị cô ấy có quan hệ gì với một anh cảnh sát.
"À, vậy thì em đi đi." Lôi Thật cũng không ngăn nữa, phất tay bảo Long Ngọ đi đi.
Dù sao cũng là đồn cảnh sát thành phố, bộ mặt thì vẫn phải có. Long Ngọ và Ninh Trừng lượn qua mấy chỗ mới tìm được nhân viên cảnh sát phá án.
"Bạn học Ninh Trừng, bạn đến rồi à." Nhân viên cảnh sát vẫn là mấy người mà Ninh Trừng nhìn thấy lần trước, đều quen biết.
"Dạ, thật sự… bắt được Triệu Chân Kỳ ạ?"
"Đúng rồi, chúng tôi phải tốn rất nhiều sức mới bắt được đấy, cô ta rất giảo hoạt." Không hổ là học sinh của trường nổi tiếng, nhân viên cảnh sát nuốt lời nói sắp ra khỏi miệng xuống.
Nhân viên cảnh sát vẫn còn đang nói gì đó với Ninh Trừng, Long Ngọ có vóc dáng cao, nên đã thấy được Triệu Chân Kỳ ở một căn phòng không kéo cửa sổ khác, trong phòng còn có cha mẹ của cô ta.
Nhìn qua thì tình trạng không phải quá tốt, Long Ngọ híp mắt nghĩ thế.
"Bọn họ đang nói chuyện với con gái mình, chúng tôi cũng không tiện ngăn cản, dù sao làm cha mẹ…" Nhân viên cảnh sát nhìn theo ánh mắt của Long Ngọ thì thấy Triệu Chân Kỳ bên trong, liền mở miệng giải thích.
"Anh Dư Mục?" Ninh Trừng cũng nhìn sang, nhưng là bị người đàn ông đứng ở cửa hút thuốc hấp dẫn.
"Nếu không thì mọi người cứ vào đi?" Nhân viên cảnh sát dứt khoát nói.
Dư Mục là được cha mẹ của Triệu Chân Kỳ thông báo. Bọn họ vẫn chưa biết Triệu Chân Kỳ và Dư Mục đã chia tay, nên đã liên hệ với anh ta trước.
"Em là Ninh Trừng?" Dư Mục thấy bọn họ đã đi tới, liền dập thuốc rồi hỏi.
"Đúng ạ, là em." Ninh Trừng biết rất nhiều những chuyện lớn chuyện nhỏ trong trường, Dư Mục là cựu hội trưởng, đương nhiên cô ấy cũng biết.
Về phần Long Ngọ, năm đó cô vào đại học D thì Dư Mục vẫn chưa đến đại học D. Long Ngọ lại là người chẳng quan tâm đến tính khí của người ngoài, tất nhiên sẽ không biết anh ta.
"Thật sự xin lỗi, chẳng ai ngờ cô ấy lại làm ra chuyện như vậy cả." Dư Mục cúi người thật thấp với Ninh Trừng, chắc là anh ta đã biết chuyện gì đã xảy ra từ chỗ cảnh sát.
Ninh Trừng lui về sau một bước, xua tay nói: "Việc này không liên quan đến anh mà, anh không cần xin lỗi em đâu ạ."
"Bọn anh yêu nhau đã ba năm, Chân Kỳ, cô ấy… Đi nhầm đường cũng là lỗi của anh." Tuy rằng Dư Mục có hận Triệu Chân Kỳ, nhưng chung quy vẫn còn chút tình cảm.
Trong phòng, cha mẹ Triệu Chân Kỳ còn đang ôm đầu khóc lóc. Bọn họ đều là người bình thường, nghĩ rằng con gái được vào trường nổi tiếng thì đời này cũng xem như đã đi lên con đường sáng sủa, đâu có ngờ lại có kết cục như thế này. Triệu Chân Kỳ bị còng hai tay, cúi đầu vẫn không có phản ứng gì.
"Ngồi xuống trước đi đã, để tôi rót nước cho mọi người." Nhân viên cảnh sát phá vỡ bầu không khí ngột ngạt ngoài phòng một cách tẻ nhạt.
Ba người bên ngoài ngồi xuống ghế, chẳng qua chờ đến khi nhân viên cảnh sát bưng ba ly nước tới nơi, thì Long Ngọ đã bị Lôi Thật rảnh rỗi chạy tới gọi đi rồi.
Nhân viên cảnh sát đành phải tự bê cái ly còn lại lên uống, "Đoán chừng còn phải mất một lúc nữa. Bạn học Ninh Trừng có thể nói chuyện với cha mẹ trong thời gian chờ đợi đấy."
Nhân viên cảnh sát là một người mẹ, bản thân cũng có con cái, trông cũng hoạt bát như Ninh Trừng, cho nên bà ấy thật sự rất ghét Triệu Chân Kỳ.
Dư Mục ngồi đó nghe nhân viên cảnh sát nói liên miên cả buổi, mới chắp vá ra được toàn bộ câu chuyện.
Sau khi Triệu Chân Kỳ rời thành phố Hải, thì chạy đến tỉnh lân cận, có lẽ một trốn đến một nơi thật xa. Cô ta rất thông minh nên chắc đã chuẩn bị kỹ càng cho chuyện chạy trốn, trước đó còn lấy được mấy thẻ cmnd giả trên mạng. Cô ta luôn chạy lên hướng bắc, cuối cùng vì gặp phải trận núi lở trên đường, nên Triệu Chân Kỳ mới tạm thời xuống xe buýt.
Nếu lúc ấy mà không đi, thì chờ người cứu viện đến, cô ta tuyệt đối sẽ bị phát hiện ra thân phận ngay. Cho nên Triệu Chân Kỳ xách túi của mình xuống xe, rồi đi bộ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!