Chương 33: (Vô Đề)

Trương Liêu đi theo xe van bảy lần quặt tám lần rẽ đến một tòa nhà trong khu dân cư, nhóm người kia lái thẳng vào đó. Bởi vì sợ bị bọn họ phát hiện, nên Trương Liêu đã xuống xe ở cổng. May mà không phải kiểu nhà trọ cao cấp, xuống xe ở cổng cũng không thấy bảo vệ, chỉ có mấy ông bà cụ đứng đó nói chuyện mà thôi.

Tiểu khu không lớn, Trương Liêu vừa chạy vào liền thấy chiếc xe van kia đậu trước một ngồi nhà phía trong cùng. Vừa lúc thấy người trong xe bước xuống, Trương Liêu lập tức lắc mình trốn đi.

Triệu Chân Kỳ là người đầu tiên xuống xe, cô ta nhìn xung quanh vài lần sau đó nói gì đó với người trong xe. Cô ta hiển nhiên không phải lần đầu tiên đến đây, nên quen cửa quen nẻo mà đi vào.

Trương Liêu không nhìn thấy Ninh Trừng đâu cả, chỉ thấy ba người đàn ông xuống xe. Một người đi đầu tiên, hai người phía sau khiêng một cái vali.

Trương Liêu cắn chặt hàm răng, cậu ta không ngờ thật sự có người có lá gan lớn như vậy, dám trói người ngay tại cổng trường. Nhìn tin nhắn trong di động, cậu ta hít vào một hơi rồi theo vào.

Khiêng người vào để trên sàn, Triệu Thạch ngồi xổm xuống sờ soạng mặt của Ninh Trừng một lúc, cười dâm nói: "Quả nhiên kẻ có tiền thì không tầm thường, mặt mũi này non mềm hơn cô nhiều đấy."

Sắc mặt của Triệu Chân Kỳ khá khó coi: "Lúc trước chúng ta đã nói rồi mà, anh chụp hình, cầm tiền, là xong."

Triệu Thạch ngẩng đầu cười lạnh một tiếng: "Cô ngu thật hay giả ngốc thế, Chụp cái gì? Người thì tôi cũng đã trói đến đây rồi, không làm chút gì thì đáng tiếc lắm. Hơn nữa tôi cho rằng video còn trực tiếp hơn ảnh chụp cơ."

Triệu Thạch nói xong liền bắt đầu kéo quần áo Ninh Trừng đang hôn mê nằm trên sàn nhà.

Lượng tâm của Triệu Chân Kỳ chỉ nhấp nháy rồi tắt, hiện tại cô ta là ốc còn không mang nổi mình ốc, sao còn dám nói cái gì đây. Cô ta chỉ đứng ở một bên nhìn hai gã đàn em của Triệu Thạch hý hoáy với camera.

"Rầm ——" Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, bốn người bên trong đều bị dọa cho nhảy dựng lên.

"Mẹ nó, làm cái gì thế?" Triệu Thạch tức giận đứng lên. Gã ta không biết Trương Liêu đi theo phía sau, chỉ cho là có người gây chuyện. Dù sao thì nơi này cũng tốt xấu lẫn lộn, loại người gì cũng có.

Triệu Thạch ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh ra xem, kết quả còn chưa đến trước cửa, lại có một tiếng vang thật lớn nữa. Bản thân nơi này cũng không phải chỗ tốt gì, tiền thuê nhà thấp đến mức thái quá, cửa bị Trương Liêu đá hai cú đã hỏng.

Khi thấy rõ người trong phòng, Trương Liêu mới nhẹ nhàng thở ra: Chỉ có vài người, cậu còn tưởng Ninh Trừng chọc phải nhân vật gì ghê gớm lắm.

"Trương Liêu?" Triệu Chân Kỳ liếc mắt liền nhận ra người tới, dù sao cũng cùng một học viện, lại thêm Trương Liêu cũng được xem là nhân vật nổi tiếng trong khoa.

Trương Liêu không biết Triệu Chân Kỳ là ai, tóm lại là không phải người tốt gì đó. Ba người đàn ông trong phòng đầu tiên là bị dọa cho giật mình, sau mới thấy Trương Liêu chỉ có một người, thì lá gan cũng lớn lên.

Triệu Thạch nháy mắt ra hiệu cho hai gã khác, hai gã kia chậm rãi vây lại.

Trương Liêu thấy thế liền vặn cổ tay nghênh đón. Cậu ta là kiểu thanh niên vận động quanh năm, đối phó với hai người đàn ông vai u thịt bắp cũng được xem là chiếm thế thượng phong. Triệu Thạch thấy hai người của mình không làm nên trò trống gì, liền nhấc một cái giá đỡ đập về phía Trương Liêu.

Trương Liêu nghe được tiếng xé gió sau lưng thì định nghiêng người tránh, nhưng bị một gã bên cạnh giữ chặt lại, thế là Trương Liêu rắn rắn chắc chắc đã bị trúng một gậy.

Triệu Chân Kỳ chỉ bị hoảng hồn lúc Trương Liêu tiến vào. Cô ta thừa lúc bọn họ không chú ý đã trốn đi từ sớm, chỉ còn lại Ninh Trừng nằm trên mặt đất. Có lẽ là thuốc mê mà Triệu Thạch chuẩn bị có chất lượng không tốt, hoặc có lẽ là vì bọn họ đánh quá dữ nên đã đánh thức Ninh Trừng.

Lúc Ninh Trừng đang mơ mơ màng màng đứng dậy, còn chưa kịp tự hỏi vì sao quần áo của mình lại bị cởi một nửa, giương mắt lên liền thấy Trương Liêu cầm một chiếc dép liều mạng đập một người đang nửa quỳ trên đất.

"Dám đập đầu bố mày à!" Trương Liêu bị Triệu Thạch chọc tức, chớp mắt đã đá lăn hai gã bên cạnh chạy thẳng về phía Triệu Thạch. Trong tay cậu ta không có vũ khí tiện tay, nên dứt khoát cầm dép nhào tới.

Ngay tại lúc Trương Liêu dùng dép đập người, thì người mà Thi Sơn Thanh cho mượn cũng đã tới. Ninh Trừng vội vàng khéo quần áo lại, nhưng có vài chỗ đã bị rách.

"Phù!" Trương Liêu đập mệt rồi, ngoắc tay để người phía sau trói bọn Triệu Thạch lại.

"Em không sao chứ?" Trương Liêu thấy Ninh Trừng đã tỉnh, vội vàng tiến lên hỏi.

Ninh Trừng lắc đầu. Sự hoảng loạn lúc cô ấy vừa tỉnh lại đã bị dáng vẻ cầm dép của Trương Liêu làm cho biến mất.

Trương Liêu cởi chiếc áo khoác mỏng của mình ra rồi khoác lên người Ninh Trừng, sau đó chậm rãi đỡ cô ấy đứng dậy.

Cậu ta chơi ở quán net một ngày rưỡi, quần áo ít nhiều cũng không dễ ngửi, cũng may Ninh Trừng không chê.

"Anh ở gần đó nhìn thấy em bị người ta trói lại, cho nên mới theo, nữ sinh đẩy em là ai thế?"

"Bạn cùng phòng của em." Ninh Trừng thản nhiên nói một câu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!