Chương 31: (Vô Đề)

Cuộc sống của Ninh Trừng ở trường trong hai ngày nay trôi qua khá thích ý. Bởi vì, chỉ cần nghĩ tới chuyện mình đã tác hợp cho Long Ngọ và Thi Sơn Thanh, để tình cảm của bọn họ đạt được sự thăng hoa, thì Ninh Trừng liền cảm thấy xung quanh như có chim hót hoa nở, thế giới hài hòa, nhìn ai cũng ra đôi hết.

Bởi vì tâm tình tốt, nên cô ấy cũng khoan nhượng người ta hơn bình thường. Thái độ của Ninh Trừng đối với người khác là vừa mềm vừa nhũn.

"Cậu làm gì vào buổi chiều thế?" Bạn tốt đến hỏi lúc tan học.

"Ở phòng thôi, không làm gì cả." Ninh Trừng sửa lại quai đeo cặp, dồn mái tóc dài lộn xộn lại rồi thuận miệng nói.

"Sao cậu cứ ở ký túc xá miết vậy?" Bạn tốt thấy bất đắc dĩ.

"Cũng đâu phải ở miết, lần nào cậu muốn tớ đi ra ngoài thì tớ đều đi hết mà." Ninh Trừng không đồng ý với cách nói của cô bạn, "Hơn nữa, chắc là chiều nay chị của tớ sẽ về, chị ấy còn mang đồ ăn ngon về cho tớ nữa."

Sau khi bạn tốt do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng lấm la lấm lét giữ chặt Ninh Trừng lại rồi nhỏ giọng hỏi: "Chị của cậu ấy mà… Thật sự đang quen với anh Thi hả?"

Lòng hiếu kỳ đã chiếm phần lớn cả câu, dù sao đâu phải ai cũng mơ ước Thi Sơn Thanh đâu. Mà dù có mơ ước thì phần nhiều cũng chỉ mang ý thần tượng mà thôi.

Đôi mắt to của Ninh Trừng xoay nhanh như chớp, liếc nhìn bạn tốt của mình rồi nghĩ thầm: Dù sao thì toàn trường cũng đều biết cả rồi, thêm một người cũng chả sao đâu.

Cuối cùng Ninh Trừng đắc ý nói: "Còn cần phải nói hả, đương nhiên là thật rồi!"

Cô bạn tốt kia liên tục gật đầu, nghĩ thầm: Vị đàn chị khóa trên họ Long kia có lẽ là người duy nhất ở chung một chỗ với anh Thi, mà không phải nhận sự ghen ghét của phần lớn nữ sinh. Vì suy cho cùng thì đâu phải nữ sinh nào cũng bùng nổ năng lực bạn trai như thế.

Ninh Trừng thấy khuôn mặt của bạn tốt hơi ửng hồng thì kinh ngạc: "Cậu sao vậy, mặt đỏ thế?"

"Không, không sao, tớ về trước đây." Bạn tốt lập tức chuồn đi như lòng bàn chân được bôi dầu vậy. Nếu bị Ninh Trừng biết cô ta mơ tưởng đến chị của cô ấy, đoán chừng hai người sẽ nghỉ chơi mất.

Lạ à nha, Ninh Trừng nhìn cái vẻ rõ ràng đang chạy trối chết của bạn tốt thì nghĩ thầm.

Lúc bọn họ tan học thì đã sắp giữa trưa, Ninh Trừng chen vào căn tin làm bát mì một cách trơn tru, giống như cá chạch xuyên qua giữa đám người vậy. Cô ấy tìm được một chỗ để ngồi rồi bắt đầu hút lấy hút để.

Cảnh tượng này nếu để cho người nhà họ Ninh đã nuôi dưỡng Ninh Trừng kiểu nâng trong lòng bàn tay mười mấy năm nay nhìn thấy, sợ là sẽ khóc chết mất: Công chúa nhỏ mà bọn họ nuông chiều, hận không thể cho con bé uống nước tiên, ăn hoa tươi để lớn lên, ngay cả cái thìa cũng chưa bao giờ cho con bé tự rửa. Hiện tại lại làm trơn tru y như phường lưu manh trong đám người vậy, còn thiếu dựng khăn trắng, cây thăm bằng trúc, sau đó hất ống quần để lên ghế nhịp chân nữa mà thôi.

Ăn xong một tô mì cay, Ninh Trừng vuốt cái bụng đã ăn no mấy phần, suy nghĩ một chút vẫn không ăn thêm tô nữa. Cô ấy còn phải chừa bụng để ăn những món chị cô ấy mang về nữa mà.

Ninh Trừng lắc lắc lư lư bước thong thả về ký túc xá. Cô ấy thường xuyên ở cùng với Long Ngọ, theo lý thì nên học một chút tính cách của Long Ngọ, nhưng không biết cô ấy lại học được cái kiểu lưu manh ấy ở đâu nữa. Bình thường có Long Ngọ bên cạnh còn có thể đè tính khí ấy lại, chứ nếu chỉ có mình cô ấy thì cái tính ấy rất dễ bị lộ. Lúc này Ninh Trừng chỉ chạy trên đường thôi đã có vẻ đắc ý rồi.

Đúng vậy, đó chính là kiểu lưu manh khoe khoang không biết từ đâu, cái kiểu đi một bước phái lắc hai bước ấy.

"Tiểu Trừng, em về rồi à, ăn cơm chưa?" Vừa đẩy cửa ra, Triệu Chân Kỳ liền nhào tới thân thiết hỏi.

Bởi vì cái gọi là đưa tay không đánh khuôn mặt cười, huống chi tâm tình của Ninh Trừng khá tốt, nên cô ấy cười trả lời: "Vừa ăn xong chị."

"Thế à, chị đang muốn mời Tiểu Trừng đi ăn cơm mà." Triệu Chân Kỳ nói kiểu mất mát.

"Lần sau nha chị." Ninh Trừng đáp có lệ.

"Vậy cũng được, Tiểu Trừng này, em có thể đi với chị ra cổng trường mua vài thứ được không?" Triệu Chân Kỳ thấy Ninh Trừng định dừng câu chuyện ở đây thì vội vàng nói.

"Bây giờ ấy ạ?" Ninh Trừng thấy lạ.

"Ừ, lúc trước chị có mua vài thứ ở cửa hàng bên ngoài, mà dùng không tốt nên chị muốn đi đổi." Triệu Chân Kỳ mang vẻ mặt đau khổ nói, "Tuy rằng không mắc nhưng lãng phí như thế thì chị cũng thấy xót."

Dù sao cũng chỉ ngay cổng trường, Ninh Trừng lại không thật sự nghĩ nhiều, vì thế liền gật đầu đồng ý.

"Đợi một lát nha, em đi uống miếng nước đã." Ninh Trừng về bàn mình lấy ly bắt đầu rót nước, mì cay vừa nãy hơi mặn nên khát nước.

"Ừ." Một nửa khuôn mặt của Triệu Chân Kỳ đều được bóng cửa che đi, khiến người ta không thấy rõ biểu tình trên mặt của cô ta.

"Đi thôi chị." Ninh Trừng uống xong một ly nước lớn, đặt ly xuống bàn rồi đi ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!