"Em tìm anh à?" Trương Liêu đưa một chai nước cho Ninh Trừng, sau đó ngồi song song với cô rồi hỏi.
Trương Liêu không đề cập đến con tốt, vừa mới nhắc tới, Ninh Trừng liền chẳng thèm uống nước luôn. Cô ấy nhìn thẳng vào Trương Liêu rồi giận đùng đùng hỏi: "Tại sao anh lại muốn để lộ chuyện tình yêu của chị em và anh Thi chứ?"
"Chị em?"
"Đúng!" Trong đôi mắt to của Ninh Trừng đều là lửa giận: "Lần trước em nhờ anh cầm lên, nên chỉ có anh biết thôi. Bây giờ toàn trường đều biết chị em có qua lại với anh Thi, ngoài anh ra thì còn ai vào đây?"
Lần này Trương Liêu mới nghe hiểu, cậu ta bất đắc dĩ nói: "Chuyện này thật sự không phải anh nói đâu, là hai người họ không giấu được tình cảm thắm thiết của mình mà."
"Chính là anh nói, anh còn không chịu thừa nhận." Ninh Trừng không tưởng tượng được dáng vẻ chị cô ấy thân mật cùng người khác.
Trương Liêu chỉ mặc đồ ngắn tay, nãy vừa vận động xong nên không thấy lạnh, nhưng lúc này bị gió lạnh thổi cho tóc gáy dựng đứng cả lên. Có điều bây giờ cậu ta chưa thể biểu hiện ra, phải nói rõ ràng chuyện này cái đã.
"Em khóa dưới này, tình yêu cũng giống như cơn ho vậy đó, có muốn giấu cũng giấu không được đâu." Khó khăn lắm Trương Liêu mới nói được một câu văn nghệ, "Em đã thấy dáng vẻ khi ở chung của bọn họ chưa đấy?"
Ninh Trừng do dự một lúc rồi lắc đầu: "Chưa thấy."
"Hiểu ngay!" Trương Liêu vỗ đùi: "Em không biết rồi, hai người bọn họ mà đứng chung một chỗ thì người khác muốn chen cũng không chen vào lọt đâu."
"Thực sự không phải anh hả?" Ninh Trừng ngập ngừng nhìn Trương Liêu.
"Thực sự không phải mà!" Trương Liêu nghiêm túc nói xong, sau đó lại thay bằng vẻ mặt cười hì hì: "Em khóa dưới này, đến bây giờ anh vẫn chưa biết tên của em là gì đâu đấy."
Thật ra Ninh Trừng cư xử với người khác đều luôn nhã nhặn, nhưng không hiểu vì sao vừa nhìn thấy dáng vẻ cợt nhả của Trương Liêu thì cô ấy lại khó chịu.
"Vì sao phải nói cho anh chứ?" Ninh Trừng không thèm quan tâm đến cậu ta nữa.
"Ninh Trừng, cậu quen anh Trương Liêu à?" Bạn cùng lớp nhìn thấy bọn họ, liền đến chào hỏi.
"…" Ninh Trừng lập tức đỏ mặt.
Trương Liêu nhìn Ninh Trừng, lại nhìn em gái khóa dưới cùng hội với mình rồi nở nụ cười đắc ý: "Thì ra tên em là Ninh Trừng."
Ninh Trừng không thể dữ với bạn học của mình, chỉ có thể dữ với Trương Liêu. Cô trừng mắt với Trương Liêu, đứng dậy kéo bạn học rời đi.
Trương Liêu cũng thấy không sao cả, dù gì thì em gái khóa dưới kia cũng cùng hội với cậu ta rồi, đến lúc đó muốn nghe ngóng tin gì còn không phải dễ như trở bàn tay hay sao.
Thật là vui như lên trời, Trương Liêu đắc ý nghĩ.
Long Ngọ đích thật là ra ngoài với Thi Sơn Thanh, đương nhiên không tồn tại kiểu hẹn hò. Thi Sơn Thanh kiên quyết muốn dẫn cô đến bệnh viện để kiểm tra lại. Rõ ràng chỉ là một vết rách mà thôi, với Long Ngọ chỉ cần nó kết vảy là được. Chẳng qua Thi Sơn Thanh dùng đôi mắt trong veo nhìn cô chưa đến mười giây thì cô đã đầu hàng.
Long Ngọ ngồi trên xe, còn tưởng đến bệnh viện thành phố lần trước, kết quả xe lại chạy thẳng ra vùng ngoại thành.
"Không phải đi bệnh viện à?" Long Ngọ khó hiểu hỏi.
Long Ngọ không cần băng gạc nữa, vì miệng vết thương trong lòng bàn tay đã sớm kết vảy, chỉ nhìn bằng mắt là biết sau này sẽ để lại sẹo. Thi Sơn Thanh có quen một vị đại phu, mấy đời nhà ông ấy đều làm nghề y, trong tay có không ít bài thuốc bí truyền cung đình ngày trước. Thi Sơn Thanh quen biết người này thông qua chị họ, đúng lúc lão đại phu kia đang ở thành phố Hải.
Chẳng qua người này có một thói quen, phải tận mắt nhìn thấy người bệnh mới kê đơn.
"Đúng thế, vị đại phu này có phương thuốc có thể trị sẹo." Thi Sơn Thanh thấp giọng giải thích.
Long Ngọ nhíu mày, cô thật sự không có bất kỳ cảm giác gì với việc để lại sẹo. Cô nhìn là biết Thi Sơn Thanh nhất định đã bỏ tinh lực để tìm.
"Thi Sơn Thanh." Long Ngọ gọi người đang đi đằng trước, bất đắc dĩ nói: "Đừng cứ lo lắng về miệng vết thương của tôi, chỉ là chuyện rất nhỏ thôi mà."
Vẻ mặt của Thi Sơn Thanh vẫn không thay đổi. Cậu đứng lại chờ Long Ngọ theo kịp, rồi nghiêm túc nói: "Đây là chuyện rất nghiêm trọng. Cậu là con gái, không thể để lại sẹo được."
Long Ngọ lớn thế này rồi nhưng chưa từng được người khác đối xử cẩn thận như vậy. Sự yêu thương của cha mẹ cô kín đáo và âm thầm. Từ khi còn nhỏ cô đã được dạy phải học cách kiên cường, đến khi tham gia quân đội lại càng theo kiểu đổ máu, đổ mồ hôi chứ không thể rơi lệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!