Long Ngọ đưa bàn tay được quấn băng gạc sang. Thật ra thì không nhìn được vết thương bên trong, nhưng Thi Sơn Thanh vẫn cứ xem như thường.
"Mấy ngày nữa là lành thôi." Long Ngọ mất tự nhiên nói. Tuy rằng bị quấn băng nên không cảm giác được độ ấm trong lòng bàn tay của Thi Sơn Thanh, nhưng chỉ cần nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của cậu đang nắm tay mình, vẫn khiến ngực Long Ngọ tê rần.
"Tự cậu quấn à?" Thi Sơn Thanh lờ cô đi, lập tức hỏi.
Băng gạc có hơi lộn xộn, dễ dàng nhận ra là kiểu chỉ dùng một tay quấn mới ra như vậy.
"Ừ, bạn cùng phòng vẫn đang ngủ, quấy rầy các cô ấy thì không hay." Long Ngọ giải thích.
Thi Sơn Thanh không thèm nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu cẩn cẩn thận thận cởi một đoạn băng gạc ra rồi quấn lại thật kỹ lần nữa.
"Cảm ơn." Thi Sơn Thanh vừa quấn xong thì giáo viên cũng vừa vào phòng học. Long Ngọ lập tức thu tay lại rồi nói cảm ơn.
"Cậu đã cứu tôi, tôi giúp cậu là việc nên làm." Thi Sơn Thanh cũng ngồi thẳng người, mắt nhìn ra phía trước nhưng vẫn không dừng nói: "Hơn nữa… Không phải bọn mình là bạn của nhau ư?"
"Ừm." Long Ngọ đành phải đáp lại.
Thật ra lúc học Long Ngọ không thích chép bài, vì học kỳ trước cô muốn tìm lại cảm giác học nên mới chép bài giảng trên lớp. Do đó, ngoài những cuốn sách mà nhà trường phát vào học kỳ trước, thì những cuốn sách khác của Long Ngọ đều sạch tinh như mới.
Bây giờ cô đã theo kịp chương trình học, đương nhiên Long Ngọ sẽ không chép bài giảng trên lớp giống học kỳ trước nữa. Cô mở sách ra, chỉ nghe giáo viên giảng, nhưng không ngờ lại bị Thi Sơn Thanh hiểu lầm.
Long Ngọ vẫn luôn dùng tay trái để viết chữ, chuyện này đã bị Thi Sơn Thanh chú ý từ năm trước. Nhưng cậu lại nghĩ khác, là Long Ngọ đang muốn rèn luyện độ linh hoạt của hai tay mình.
Long Ngọ bị thương ở tay trái, lại không chép bài, thế là Thi Sơn Thanh liền hiểu lầm.
Cậu mím môi rồi đẩy sách của mình qua, sau đó lấy sách của Long Ngọ sang bắt đầu ghi chép.
Long Ngọ ngạc nhiên, quay đầu nhìn Thi Sơn Thanh.
"Cậu nghe đi, tôi chép giúp cậu." Thi Sơn Thanh không hề nhìn Long Ngọ, chỉ vùi đầu vào việc ghi chép của mình.
Tôi không cần, câu nói này đi một vòng trong miệng Long Ngọ rồi bị nuốt xuống. Cô cảm thấy ngực mình tê tê dại dại, ngọt như ăn mật vậy.
Cảm giác có bạn bè săn sóc quả nhiên khác biệt, khó trách đội trưởng luôn giật giây muốn mình phải kết thật nhiều bạn. Long Ngọ say sưa nghĩ.
Trương Liêu ngồi ở vị trí sát tường ở hàng đầu tiên, cậu ta nhịn không được mà lén lút nhìn hai vị ở phía sau kia, điên cuồng gào thét trong đầu.
Quá lộ liễu rồi đó!
Khoan hãy nói Thi Sơn Thanh là người thế nào, nhưng trong lòng Trương Liêu, Long Ngọ chính là cool boy. À không đúng, cool girl. Sát khí đầy mình lúc cô vừa vào trường, nhìn cái là biết không phải nữ sinh bình thường rồi. Thế mà bây giờ đang ở trên lớp cô lại nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Thi Sơn Thanh, quả nhiên là yêu sẽ không giấu được hay sao ta?
Trương Liêu bỗng hít vào một hơi, chỉ thấy Thi Sơn Thanh đẩy sách ra giữa hai bọn họ, rồi thấp giọng nói cái gì đó với Long Ngọ.
Sức mạnh tình yêu lại lớn như thế ư? Trương Liêu xoay người không khỏi lắc đầu, thở dài một tiếng.
Phải biết rằng năm Trương Liêu học trung học đã nghe không ít về sự tích của Thi Sơn Thanh. Cậu ta nghe nói có một nữ sinh nhờ chỉ bài để tiếp cận Thi Sơn Thanh. Kết quả chẳng những Thi Sơn Thanh không thèm để ý tới, mà ngày hôm sau liền chuyển vị trí xuống hàng cuối, khiến giáo viên nổi trận lôi đình với cả lớp luôn.
"Có vẻ lớp trưởng không hài lòng về tôi nhỉ, không bằng cậu nêu lý do xem?" Giáo viên nghe được tiếng thở dài kia của Trương Liêu thì gân xanh nổi lên, dứt khoát gọi kẻ đó lên.
"…"
Trương Liêu chán nản nguyên một tiết, lúc tan học thì chào Thi Sơn Thanh xong liền chạy mất hút. Nam nữ đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt luôn cần một chút không gian, cậu ta thế này gọi là giúp người làm điều tốt đẹp đó nha.
Thi Sơn Thanh nào có biết rằng Trương Liêu lại nghĩ lung tung lang tang nhiều đến thế. Cậu chỉ muốn cùng Long Ngọ đi ăn cơm, để giám sát cô cẩn thận. Lấy sự hiểu biết của cậu, Long Ngọ tuyệt đối là kiểu người không quan tâm đến bản thân.
Nếu cô đã vì mình mà bị thương, cậu phải có trách nhiệm săn sóc cô.
Long Ngọ sẽ không từ chối lời mời của Thi Sơn Thanh. Đội trưởng đã từng nói rồi, bạn bè là phải thường xuyên đi ăn cùng nhau để vun đắp tình cảm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!