Những năm trước, Long Hoành và Trần Tú cũng bắt đầu bỏ dần công việc xuống. Công việc của bọn họ là như vậy, nếu dốc sức để trèo lên thì vô cùng bận rộn, nếu dừng lại thì sinh viên có thể tham gia lớp học với bọn họ.
Trước đây, họ những tưởng Long Ngọ chỉ là một cô bé hướng nội mà thôi, chứ chẳng sao cả. Sau này, chờ khi bọn họ nhận ra Long Ngọ không đơn giản là hướng nội nữa thì đã muộn rồi. Đến bây giờ Trần Tú đã thấy hối hận không kịp. Nếu không phải chưa đến lúc về hưu, thì bà đã sớm chuyên tâm ở nhà với Long Ngọ.
Lúc xuống xe, khi Ninh Trừng đã cách xa mấy bước thì Long Hoành mới gọi Long Ngọ lại. Thấy cô ngỡ ngàng quay đầu, thì lòng ông liền chua xót.
"Đừng khiến mình khó xử, cha mẹ chỉ hy vọng con thật vui vẻ." Mấy ngày nay Long Hoành đều nhìn ở trong mắt. Con gái đã nói nhiều hơn trước, nhưng có phải phát ra từ nội tâm hay không thì lại không chắc.
"Con biết rồi ạ." Long Ngọ cụp mắt một lúc, sau đó giương mắt gật đầu.
Về đến ký túc xá, bên trong vô cùng lộn xộn vì phải để đủ loại loại hành lý, còn có bụi bặm tích tụ hơn một tháng nay.
"Em dọn đồ của mình trước đi, chị sẽ quét dọn." Từ trước đến giờ, Long Ngọ chẳng có nhiều đồ đạc, cô trải chăn mền ra là xong chuyện.
Phòng ngủ có bốn giường, các cô chỉ có ba người. Bình thường sẽ mượn chiếc giường trống kia để đặt những thứ này nọ, nhưng phần lớn là của Ninh Trừng và Triệu Chân Kỳ. Long Ngọ lần lượt quét dọn xong, chuẩn bị đi lau bụi cho chiếc giường trống kia.
Kết quả cô phát hiện có một nửa đã được dọn dẹp rồi. Long Ngọ quay người lại nhìn giường ngủ của Triệu Chân Kỳ: Trở lại vào đêm qua rồi à?
Long Ngọ cũng không nói gì, mà trực tiếp dùng khăn lau sạch sẽ phía còn lại.
"Cảm ơn chị ~" Ninh Trừng đang ôm một đống đồ trong tay mà chẳng biết để đâu. Cô ấy thấy Long Ngọ giúp mình quét dọn xong rồi, liền đặt đồ lên.
Đến gần mười rưỡi, hai người cuối cùng cũng dọn cho phòng ký túc sáng trưng. Có lẽ mười phút nữa Triệu Chân Kỳ sẽ về, cô lập tức đi đến ghế của mình rồi ngồi xuống, không nói gì.
Không phải ai Long Ngọ cũng nói chuyện. Cô nhận được tin nhắn của Thi Sơn Thanh, liền cúi đầu trả lời cậu.
"Chúc mừng năm mới nha ~" Rốt cuộc cũng là bạn cùng phòng. Tuy Ninh Trừng vẫn cảm thấy Triệu Chân Kỳ cư xử rất lạ với mình, nhưng cô ấy vẫn hớn hở lấy đồ mà mình mang từ thành phố A tới để đưa cho Triệu Chân Kỳ.
"Cảm ơn." Triệu Chân Kỳ cười cười, lúc này mới bắt đầu nói chuyện: "Ngày hôm qua chị về muộn quá, chưa kịp dọn vệ sinh, thật sự đã làm phiền các em."
"Chủ yếu là chị ấy dọn, chứ em cũng chẳng làm gì." Ninh Trừng xua tay.
Lúc này Long Ngọ lại xách túi chuẩn bị ra ngoài. Ninh Trừng lấy làm lạ: "Chị, hôm nay chị có tiết hả?"
"Không phải, chị có chút việc."
Đại học D cũng có chút tình người, bình thường đều là buổi chiều mới có tiết, còn buổi sáng ngày khai giảng là để cho sinh viên lấy lại tinh thần. Chẳng qua lần này lại đúng dịp buổi chiều Long Ngọ cũng không có tiết.
Long Ngọ bước nhanh đi đến cửa một nhà hàng, Thi Sơn Thanh đã đến trước. Cậu dựa nửa người vào thân cây bên cạnh, cúi đầu xuống. Chẳng hiểu sao Long Ngọ nghĩ tới Tùng xanh. Cho dù đang lười biếng dựa vào thân cây, lưng cậu vẫn thẳng tắp. Long Ngọ cảm thấy Thi Sơn Thanh thật sự rất đẹp, cũng thích ưỡn lưng đến thẳng tắp giống cô. Cô có cảm giác có lẽ mình và cậu ấy… Một người là nhân tạo, một người là tự nhiên?
"Thi Sơn Thanh." Lần đầu tiên Long Ngọ gọi đầy đủ tên cậu, bỗng nhiên cô cảm giác tên cậu thật quen thuộc.
Sao lại không quen cho được, đã làm bạn học được hơn nửa năm rồi mà. Long Ngọ tự cười chính mình.
"Đi thôi." Thi Sơn Thanh yên lặng nhìn thoáng qua Long Ngọ, sau đó đi về phía trước. Trước đó cậu có gửi tin nhắn cho Long Ngọ, nói bạn bè phải cùng đi ăn cơm.
Cậu cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa. Vừa đến trường là cậu đã gửi tin nhắn cho cô rồi. Rõ ràng trước đây cậu ghét cô đến thế cơ mà.
"Tôi nghe nói điểm đầu vào của cậu lúc trước rất cao, sao lại muốn tới Đại học D?" Thi Sơn Thanh chống một tay lên cằm thuận miệng hỏi. Hôm sau Tết, Trương Liêu có đến nhà cậu chơi một ngày, trong lúc vô tình đã tiết lộ.
Long Ngọ ngại ngùng cười cười: "Không nỡ xa mẹ."
Thi Sơn Thanh nhíu mày, cũng không hỏi cô nữa. Đồ lập dị! Theo cậu, Long Ngọ chỉ đơn giản là sự kết hợp của mâu thuẫn.
"Điểm vào của tôi là bảy trăm." Thi Sơn Thanh nói giống như chẳng có gợn sóng.
"Ừ." Long Ngọ lên tiếng.
"…" Chỉ thế thôi á? Mặt Thi Sơn Thanh đen đi vài phần. Cậu còn đang chờ Long Ngọ hỏi cậu vì sao cũng đến Đại học D, sau đó cậu sẽ lạnh lùng không thèm trả lời cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!