Chương 8: (Vô Đề)

Lần đầu tiên trong giọng nói của Cao Như Sơn xuất hiện sự bối rối.

"Có lẽ giây phút này, tôi nên đập n.g.ự. c cam đoan với cô rằng sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ thắng."

"Nhưng tôi… tôi thực sự không biết, tôi không biết tương lai sẽ như thế nào, cũng không biết cuộc chiến này sẽ kéo dài bao lâu."

"Nhưng tôi biết, sẽ có một ngày, chúng ta sẽ nhận được sự độc lập và tự do trong tương lai."

Anh ấy nhìn về phía trước, nhìn ánh bình minh trên bầu trời đêm, ánh mắt kiên định đến lạ thường.

Mỗi một lời của Cao Như Sơn đều trùng khớp một cách kỳ lạ với nhịp tim tôi.

Chính là bọn họ, dù không biết tương lai ra sao, không biết việc mình làm có ích gì không, họ vẫn cứ tiến về phía trước không chút do dự.

Không chút do dự, và hết lớp này đến lớp khác hy sinh.

"Chúng ta sẽ thành công, tôi rất chắc chắn."

Đúng vậy. Tôi rất chắc chắn.

Sẽ có một ngày, chúng ta giành được thắng lợi trong cuộc chiến này.

Và bọn họ, sẽ là những người sở hữu chiến thắng ấy.

9 (Ngoại truyện)

Lần đầu tiên tôi gặp Tư Cẩm, là trong một buổi tụ họp.

Cô ấy xuất hiện với đôi mắt đầy nước, má hóp lại vì gầy, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Quyết, ánh mắt cô lại lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

Tiêu Quyết không nhìn thấy cô ấy.

Anh ta đang bận khoe khoang với những người xung quanh về việc mình bị vợ cũ dây dưa như thế nào, phiền phức ra sao.

"Phụ nữ thời cũ thật sự là phiền phức, cứ như thể rời khỏi đàn ông là sống không nổi vậy."

Sau đó là một tràng cười lớn.

Tự Cẩm có lẽ đã nghe thấy, cô đứng ngẩn ngơ tại chỗ, chớp mắt rồi quay người rời đi.

Tôi thấy bước chân cô lảo đảo, định tiến lên đỡ lấy, nhưng lại bị người khác cản lại.

Đến khi tôi thoát ra được, cô ấy đã không còn ở đó nữa.

Chẳng bao lâu sau, tôi nghe tin Tự Cẩm đã qua đời.

Nói ra thì thật kỳ lạ, trong thời loạn thế này, mỗi ngày đều có người chết, lẽ ra tôi không nên quá bận tâm.

Nhưng không hiểu sao, ánh mắt cuối cùng của Tự Cẩm trước khi rời đi cứ mãi lởn vởn trong tâm trí tôi, không thể xua tan.

Năm Dân Quốc thứ 26, Thượng Hải thất thủ, tôi không rời khỏi Thượng Hải mà c.h.ế. t dưới làn đạn của kẻ địch.

Ngày bị xử tử, nhìn những ánh mắt dưới đài đầy hoang mang và không hiểu, lần đầu tiên tôi cảm thấy tim mình nhói đau.

Là đau vì họ.

Không ngờ rằng, khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại đã đến thế kỷ 21.

Ở đây, không có chiến tranh, không có dân chạy loạn, mọi người đều có thể an cư lạc nghiệp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!