Vốn loại thiệp mời như thế này, dù có tiền tôi cũng không thể mua được.
Ban đầu tôi không định đi, nhưng mẹ lại cứ khăng khăng nói có thể kết giao được không ít văn nhân nhã sĩ, biết đâu còn có thể gặp được mối nhân duyên tốt nữa, thế nào cũng không chịu để tôi ở nhà.
Thậm chí còn bỏ ra một số tiền lớn đặt may riêng cho tôi một bộ sườn xám mới.
Tôi không muốn làm bà thất vọng, đành ăn diện lộng lẫy mà tới.
Nhưng đáng lẽ tôi nên đoán được, những nơi như thế này chắc chắn không thiếu bóng dáng Tiêu Quyết và Lâm Dung.
Lúc này Tiêu Quyết và Lâm Dung đang được một nhóm người vây quanh, hoàn toàn không phát hiện ra sự có mặt của tôi.
Tôi nghe thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây đứng cạnh Tiêu Quyết nói to:
"Anh Tiêu, anh với người phụ nữ đó coi như chấm dứt hoàn toàn rồi chứ?"
Ừ.
"Người phụ nữ đó thật là tâm cơ, còn bày mưu khiến anh suýt nữa mất cả công việc, theo tôi thấy ấy, vẫn là Lâm tiểu thư đây rộng lượng, đoan trang."
"Tôi nghe nói cô ta còn bó chân nữa à? Không biết ngày thường đi lại thế nào."
Gã đàn ông đó bật cười khinh bỉ, Tiêu Quyết cũng không hề ngăn lời của hắn.
"A Thanh, cậu với vợ cậu, định khi nào ly hôn?"
Tiêu Quyết quay đầu hỏi một người đàn ông khác đang đứng bên cạnh. Người đó vốn đang nhấm nháp rượu vang, nghe thấy tên mình thì ngẩng đầu mỉm cười.
"Tôi không định ly hôn."
"Tại sao?! Sống với một người phụ nữ nhàm chán như vậy, cậu không thấy vô vị sao?"
Người nói vẫn là gã đàn ông áo trắng, giọng ngạc nhiên.
"Không thấy. Cô ấy là vợ tôi. Nếu có gì không đúng, tôi có thể dạy cô ấy."
Tôi khẽ liếc nhìn người đàn ông đó thêm vài lần. Anh ta có đôi lông mày rậm, cằm vuông vức trông rất chân thật, nhưng trong lời nói lại tràn đầy dịu dàng.
"A Thanh, cậu có tương lai rộng mở, không cần lãng phí trên một người phụ nữ như vậy đâu."
Không biết trước khi đến Tiêu Quyết đã ăn phải thứ gì bẩn thỉu, mà lại có thể nói ra những lời ghê tởm đến thế.
"Ngu dốt hết thuốc chữa."
Tôi không nhịn được, buột miệng mắng ra.
Không ngờ lại bị gã đàn ông mặc áo sơ mi trắng đứng gần nghe thấy, hắn nhíu mày:
"Cô kia, sao tự dưng lại chửi người thế?!"
Theo tiếng của hắn, cả nhóm người đó đều quay đầu nhìn về phía tôi.
Ánh mắt tôi chạm phải ánh nhìn của Tiêu Quyết, anh ta sửng sốt:
"Tư Cẩm, sao cô lại ở đây?"
"Cô chính là Trần Tư Cẩm? Trông cũng được đấy."
"Cao Phong, đừng nói năng như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!