Tôi thật sự cạn lời với bộ dạng hùng hồn này của Tiêu Quyết, chỉ đọc mấy quyển sách mà đã thật sự coi mình như thần tiên toàn năng.
"Anh luôn miệng nói là tàn dư phong kiến, vậy anh có biết, tôi không phải là tàn dư của phong kiến.
Tôi cũng là nạn nhân của cái gọi là tàn dư ấy. Còn anh, tự xưng là người có học, cho rằng thiên hạ này có đạo lý và pháp luật. Nhưng trong đạo lý và pháp luật của anh lại không hề có tôi.
Trước khi gặp tôi, anh đã định sẵn cái c.h.ế. t cho tôi, chưa từng nghĩ đến sau khi ly hôn tôi sẽ đi đâu về đâu, bởi trong mắt anh, một người phụ nữ của thời đại cũ như tôi thậm chí không có quyền được sống."
Ánh mắt của Tiêu Quyết dần từ mờ mịt chuyển thành hoảng hốt, theo bản năng muốn phủ nhận những điều tôi nói.
Nhưng anh ta không phải lắp bắp mãi vẫn không thể nói thành lời.
Tôi đã chán nhìn dáng vẻ giả nhân giả nghĩa này của anh ta, rõ ràng là nghiệp anh ta tự gây ra, vậy mà còn muốn biến mình thành kẻ bị hại.
"Tiêu Quyết, tôi đã nói rồi, trả lại toàn bộ sính lễ cho tôi. Nếu không, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua."
"Ba năm qua anh nhận hết tình yêu của tôi, giờ còn muốn lấy tiền của tôi? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?"
Gương mặt Tiêu Quyết đầy vẻ đau lòng:
"Cô… Tư Cẩm, từ khi nào mà cô trở nên vô tình như thế?"
Vô tình sao?
Chỉ vì anh ta, kiếp trước sau khi ly hôn, mỗi lần tôi ra ngoài đều bị người ta chỉ trỏ.
Bởi vì Tiêu Quyết đã kể với tất cả mọi người rằng tôi tệ hại, lạc hậu, không xứng với anh ta đến mức nào.
Rõ ràng tôi chỉ là người bị thời đại không ngừng tiến lên bỏ lại phía sau, vậy mà trong mắt những thanh niên tiến bộ ấy, tôi giống như phạm phải tội tử hình vậy.
Lúc anh ta và Lâm Dung, mỗi người một câu đẩy tôi vào tuyệt vọng, họ đã từng nghĩ đến hai chữ vô tình chưa?
Tiêu Quyết thất thần rời đi, cũng không tiếp tục dây dưa với tôi nữa.
Tôi vui vẻ tận hưởng những ngày nhàn nhã ở nhà, có thể suy nghĩ cho kỹ bước tiếp theo mình nên làm gì.
Nhưng mẹ tôi lại không thể thấy tôi ở lì trong nhà mỗi ngày, nói gì thì nói cũng bắt Thanh Trúc phải đi cùng tôi ra phố giải sầu cho khuây khỏa.
Có thể thấy dù là thời Dân Quốc hay thế kỷ 21, phụ nữ sau khi bị tổn thương, mua sắm vẫn luôn là cách chữa lành nhanh nhất.
Nhưng điều tôi không ngờ đến, là tôi lại gặp được Lâm Dung.
"Trần tiểu thư, thật trùng hợp lại gặp cô ở đây."
Cô ta trông gầy đi không ít, không biết có phải do mấy ngày nay trong nhà ăn uống không vô hay không.
Tôi buông chiếc trâm cài tinh xảo trong tay xuống, đối diện với đôi mắt chan chứa oán hận của Lâm Dung.
Cô ta lúc này trông càng giống một người đàn bà bị ruồng bỏ đầy oán trách.
"Lâm tiểu thư, hôm nay thật có nhã hứng đi mua sắm nhỉ?"
Lâm Dung nghe ra được ý mỉa mai trong lời nói của tôi, nụ cười gắng gượng trên mặt lập tức sụp xuống.
Quả nhiên là cô!
Là tôi thì sao?
Thân hình tôi cao hơn Lâm Dung một chút, chỉ là trước đây vẫn luôn tự ti vì cảm thấy mình kém hơn những người du học về như cô ta, nên vô thức lúc nào cũng khom người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!