Chương 2: (Vô Đề)

Giữa lúc sắc mặt Tiêu Quyết tái nhợt, tôi ngồi lên ghế thái sư, nặng nề đặt chén trà xuống bàn, phát ra một tiếng cạch trầm đục.

Thứ gì của tôi, đều phải trả lại cho tôi.

2

"Chẳng phải là của hồi môn thôi sao! Trả thì trả!"

Tiêu Quyết còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Dung đã chống nạnh đồng ý thay anh ta.

Tiêu Quyết muốn ngăn lại nhưng đã muộn, chỉ có thể kéo tay cô ta lắc đầu.

Tôi vui vẻ vỗ tay,

"Lâm tiểu thư thật oai phong quá, Tiêu Quyết, danh sách của hồi môn tôi sẽ cho người mang đến cho anh, ba ngày, toàn bộ chuyển trả về nhà họ Trần cho tôi!"

"Nếu không, đừng trách tôi không khách sáo."

"Thanh Trúc, chúng ta đi."

Nói xong câu cuối cùng với Tiêu Quyết, tôi đứng dậy, vịn tay Thanh Trúc đi ra ngoài.

Khi tà váy màu lam chàm lướt qua bộ váy Tây của Lâm Dung, tôi dường như nhìn thấy cả một thời đại đang thay đổi.

Mà tôi, thật may mắn, chính là người chứng kiến của cả hai thời đại ấy.

Tự Cẩm.

Phía sau vang lên tiếng của Tiêu Quyết, tôi dừng bước, nhưng không quay đầu lại.

Xin lỗi.

"Tiêu tiên sinh, anh nghĩ nhiều rồi."

Lúc đến đây, tôi mang theo Thanh Trúc và cả một tấm lòng tha thiết với vị hôn phu tương lai. Giờ ra đi, chỉ cần một mình Thanh Trúc là đủ.

Lần nữa quay lại thời đại này, tôi nhìn những người qua lại tấp nập trên đường.

Kiếp trước, tôi chìm đắm trong nỗi đau vì cuộc hôn nhân thất bại, hoàn toàn không nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài gia đình nhỏ ấy.

Bây giờ, có cơ hội làm lại, tôi mong bản thân có thể, giữa thời đại loạn lạc này, góp một phần nhỏ bé cho đất nước mà mình đang sống.

Gặp lại cha mẹ mà đời trước tôi không có duyên phụng dưỡng, tôi lập tức buông tay Thanh Trúc, loạng choạng nhào vào lòng mẹ.

Khoảnh khắc hơi ấm độc thuộc của mẹ bao bọc lấy tôi, nước mắt trong mắt tôi cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống.

"Ôi trời, sao lại khóc thảm như vậy, có phải là tên Tiêu Quyết kia bắt nạt con rồi không?"

Bà tỉ mỉ lau đi nước mắt trên mặt tôi, trong đôi mắt từng trải của bà chỉ có hình bóng một mình tôi.

Tôi lắc đầu, đỡ mẹ vào bên trong ngồi xuống.

Cha đã đợi tôi từ trước, vừa thấy tôi đến, liền nặng nề thở dài.

Tôi kể chuyện Tiêu Quyết muốn ly hôn với mình, mẹ còn chưa nghe xong đã rơi lệ.

Cha càng trực tiếp đập mạnh tay lên bàn gỗ lim.

Tôi giật mình nhìn sang Thanh Trúc, cô lập tức hiểu ý, dâng lên một chén trà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!