Anh đưa tôi đi sao? Đồng Dã đi lấy ghita nhét vào trong túi đàn. Ngại quá.
Vinh Hạ Sinh bỏ sách xuống ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó đứng dậy. Đi thôi.
"Đợi chút đợi chút, đợi tôi một lát!"
Vinh Hạ Sinh đi nhanh, nhưng Đồng Dã còn chưa chuẩn bị xong.
Nhìn Đồng Dã chạy chậm về phòng, nghe thấy tiếng thu dọn đồ đạc bên trong, Vinh Hạ Sinh đột nhiên cảm giác mình như đang trông trẻ.
Đồng Dã chuẩn bị cặp sách xong xuôi, mặc áo khoác đàng hoàng, khi bước ra còn cầm theo túi đàn chạy về phía Vinh Hạ Sinh.
Không cần phải vội.
Vinh Hạ Sinh nói. Cứ từ từ thôi.
Đồng Dã vừa thay giày vừa nói. Sợ anh đợi lâu.
Vinh Hạ Sinh chở Đồng Dã ra khỏi khu nhà, sáng sớm ở đây vẫn ít người ít xe, Vinh Hạ Sinh tiện tay mở máy phát nhạc lên, Đồng Dã cười nói. Thật là trùng hợp.
Là bài
"Ánh trăng trong thành".
"Không phải trùng hợp." Vinh Hạ Sinh nói.
"Mà là chỉ có mỗi bài này."
Máy phát nhạc trong xe kết nối với điện thoại của Vinh Hạ Sinh, mà điện thoại của anh cũng chỉ có đúng một bài hát được nghe đi nghe lại.
Đồng Dã nhìn anh sau đó ngâm nga theo trong chốc lát, đến khi bài hát được lặp lại, hắn hỏi.
"Chú nhỏ, xe của anh kết nối được mấy nguồn bluetooth thế?"
Vinh Hạ Sinh nhìn hắn một cái rồi nói. Kết nối của cậu đi.
Đồng Dã đắc ý như cậu học sinh vừa nhận được giấy khen, hắn vui vẻ móc điện thoại ra, Vinh Hạ Sinh ở bên cạnh lái xe, còn hắn thì kết nối điện thoại mình với xe của anh.
Xong xuôi, Đồng Dã nói.
"Cho anh nghe một thứ mới nè."
Hắn lướt lướt list nhạc của mình rồi tìm được bài
"I Know You Know I Love You" kia.
Là bài hát ngày hôm qua khi hai người ăn cơm xong, Đồng Dã đã hát cho Vinh Hạ Sinh nghe.
Bài hát được phát ra một lúc, Vinh Hạ Sinh đột nhiên mở miệng.
"Hình như tôi đã nghe qua bài này rồi."
… Đồng Dã bất đắc dĩ mà bĩu môi, chịu thua nói.
"Anh nghe rồi, là bài hôm qua tôi hát cho anh nghe."
Bài hát kết thúc cũng là lúc Đồng Dã đến trường.
Trước khi xuống xe, hắn nói với Vinh Hạ Sinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!