Đồng Dã cảm thấy câu nói này rất có lý, vì thế hắn luôn nhắc nhở bản thân phải mở to mắt và luôn giữ vững lí trí của mình.
Hắn tuân thủ theo điều đó hơn hai mươi năm, từ năm mười lăm tuổi đến nay đã được không ít người theo đuổi, mà hắn cũng chẳng ít lần nảy sinh hảo cảm với người khác, nhưng cuối cùng lại chẳng có gì xảy đến tiếp cả.
Bởi vì bản thân Đồng Dã rất tỉnh táo mà ý thức được phần hảo cảm và thích này đều bị lẫn lộn cùng với tưởng tượng của hai người đối với nhau.
Hắn không muốn bị dao động bởi thứ tưởng tượng đó.
Nhưng hiện tại hắn không chỉ dao động mà còn trực tiếp từ bỏ việc giãy giụa, tùy ý để cho bản thân mình chết chìm trong thế giới ảo tưởng của thần tiên.
Hơn nữa hắn còn cảm thấy vui vẻ mà chấp nhận nó.
Vinh Hạ Sinh uống nước xong bước ra lại thấy Đồng Dã đang đứng đó cười ngây ngẩn, thuận miệng hỏi một câu. Cậu làm sao thế?
Đối với việc Vinh Hạ Sinh đặt câu hỏi Đồng Dã cảm thấy vô cùng cảm động, Vinh Hạ Sinh đối với tất cả mọi thứ đều như vô hình, anh cũng chẳng có hứng thú với những người ở ngoài vòng tròn sinh hoạt của mình, ấy vậy mà lại chỉ có hắn được bước vào cái vòng tròn này.
Nói như vậy có hơi ích kỷ, nhưng trên thực tế lại không phải như thế. Đồng Dã có thể cảm nhận được Vinh Hạ Sinh không phải là người ích kỷ, chỉ là không biết vì sao anh lại đóng tất cả các chốt mở đến với thế giới bên ngoài rồi tự nhốt mình vào bên trong.
Nhìn Vinh Hạ Sinh, chẳng hiểu vì sao mà trong Đồng Dã lại nhen nhói lên ý thức trách nhiệm, hắn cảm thấy mình nên kéo đối phương trở lại thế giới bên ngoài, sau đó hai người sẽ cùng sóng vai nhau đi đến trung tâm của vũ trụ.
Cười anh đấy.
Vinh Hạ Sinh nghi hoặc nhìn hắn. Tôi?
Đúng vậy. Đồng Dã lại ngồi xuống bắt đầu gảy đàn ghita.
"Anh nói xem, anh đẹp trai như vậy mà suốt ngày ở trong nhà đến chán chết, hay anh giấu giếm cái gì mà không cho người khác xem được?"
Vinh Hạ Sinh bất đắc dĩ cười nhìn hắn.
"Tôi chẳng giấu gì cả."
Tiếng đàn ghita tưng một tiếng, một nốt nhạc tùy hứng phát lên giữa dây đàn và đầu ngón tay.
Đồng Dã hỏi.
"Anh không có bạn gái à?"
Vinh Hạ Sinh đang định về phòng sách, nghe Đồng Dã nói vậy bèn quay lại nhìn hắn.
Tôi không có.
"Cũng đúng thôi, cô gái nào mà muốn yêu đương với anh cũng phải tìm cơ hội thì mới được gặp anh mất." Đồng Dã ôm đàn cười nhìn anh.
"Chú nhỏ ơi, ngày xưa anh đã từng yêu ai chưa?"
Tôi đã 29 tuổi rồi.
Tôi biết. Đồng Dã nói.
"Tôi có hỏi anh bao nhiêu tuổi đâu, tôi hỏi anh đã từng hẹn hò chưa mà."
Nếu có, Đồng Dã quyết định sẽ ghen ghét một chút với người yêu cũ của Vinh Hạ Sinh.
Nếu không có, hắn muốn xem xét xem đối phương rốt cuộc là thích kiểu người thế nào.
Vinh Hạ Sinh đứng nơi đó như đang suy tư mà nhìn hắn.
"Câu hỏi này khó trả lời lắm sao?" Đồng Dã cười anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!