Chương 56: (Vô Đề)

Đến khi ra ngoài, anh chỉ cần mặc áo tắm rồi đứng nguyên đó không phải làm gì cả, còn Đồng Dã thì bận tới bận lui, hết lau tóc sấy tóc rồi lại đến giúp anh tìm quần áo mặc quần áo.

Vinh Hạ Sinh dở khóc dở cười nói.

"Em không cần phải như thế, anh chỉ nhìn hơi mờ chứ đâu có mù đâu."

Em nguyện ý mà! Đồng Dã vui vẻ nói.

"Anh không được tước đi quyền lợi hạnh phúc của em!"

Vinh Hạ Sinh thấy không có cách nào cản được hắn bèn mặc kệ.

Vì thế, Đồng Dã vừa giúp Vinh Hạ Sinh thay quần áo, vừa tranh thủ hít hà mùi hương trên người đối phương, hai người cọ xát mãi rồi mới chịu ra khỏi nhà.

Người bị cận nặng nếu không đeo kính sẽ cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, cũng có thể nói mắt kính chính là linh hồn của những người này.

Bởi vì không nhìn thấy rõ cho nên Vinh Hạ Sinh vẫn luôn lo lắng, khi ra cửa còn không ngừng hỏi.

"Em nhìn kỹ chưa? Simba không đi theo ra ngoài đấy chứ?"

Không mà.

Đồng Dã nói.

"Nó chỉ đi đến cửa rồi ngồi ngốc đó nhìn anh thôi."

Vinh Hạ Sinh hơi không vui.

"Em đừng nói nó ngốc chứ."

Gần đây Đồng Dã vẫn luôn tranh sủng với Simba, hắn lén cười thuận miệng đáp lại.

"Vâng vâng, được rồi, nó không ngốc."

Hắn khóa kỹ cửa rồi ấn thang máy.

"Không lái xe được rồi, hai ta ra ngoài chắc cũng phải một lúc mới bắt được xe."

Ừ. Vinh Hạ Sinh nhíu nhíu mày.

"Sao anh lại nhăn mày?" Đồng Dã dùng ngón tay chọc chọc giữa hai chân mày anh. Anh đau đầu à?

Không phải. Vinh Hạ Sinh nói.

"Không bắt được xe, đứng ngoài lạnh lắm."

"Không sao, em sẽ chắn gió cho anh!"

Vinh Hạ Sinh cười.

"Anh sợ em bị đông lạnh ấy chứ."

Thang máy tới, Đồng Dã kéo anh vào rồi đặt tay đối phương bám lên cánh tay mình, cười nói.

"Anh nói xem, hai đứa mình có phải đôi tình nhân ân ái nhất thế giới này không?"

Sao em lại nói thế?

Tầm nhìn của Vinh Hạ Sinh mơ hồ, khi nhìn Đồng Dã lại trông cực kỳ ngây thơ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!