Ở trong lòng hắn, chú nhỏ nhà mình thuần khiết tựa như đóa hoa sen tuyết, mỗi lần nói những lời tâm tình đều ngại ngùng muốn chết, bây giờ lại lớn gan thế này rồi, trông có giống bị hạ cổ không?
Giờ phút này đầu óc Đồng Dã lag cực mạnh như vừa trúng xổ số, đôi môi được hôn cũng nóng lên một cách đáng sợ.
Vinh Hạ Sinh thấy hắn không phản ứng gì bèn cho rằng không thích mình thể hiện như vậy, đột nhiên anh cũng cảm thấy hoảng hốt theo.
Chột dạ không dám nhìn đối phương, cánh tay ôm lấy Đồng Dã cũng chậm rãi buông ra.
Anh làm gì thế? Đồng Dã bắt lấy tay anh kéo trở về tư thế ôm mình.
"Sao lại buông ra vậy?"
Vinh Hạ Sinh ngẩng đầu nhìn hắn.
"Anh không được buông em ra đâu đấy." Đồng Dã nói.
"Lát nữa em bóc quà anh cũng không được phép buông ra."
Nói xong, Đồng Dã cởi chiếc đai lưng màu trắng bên hông của ông già Noel.
Đai lưng rơi xuống đất, tiếp đến là chiếc áo khoác ngoài màu đỏ.
Đồng Dã nói.
"Thôi xong rồi, ông già Noel bị em bóc ra mất rồi."
Vinh Hạ Sinh đã từng có những ảo tưởng về việc làm tình, nhưng từ trước đến nay đối với anh chuyện này chỉ như ngắm hoa giữa trời sương, vừa mông lung không rõ ràng lại chẳng hề chân thật.
Anh không say mê cũng không quá hứng thú với chuyện đó, mãi cho đến khi được Đồng Dã ôm ấp, được Đồng Dã hôn môi, được âu yếm từ mặt nước xuống tận đáy biển, từ chân núi lên tới tầng mây.
Dường như mọi cảm xúc của anh đã đi qua cả núi lửa phun trào cho tới tận động đất đáy biển, và vạn vật đều hót vang bên tai anh.
Những gì có thể nhìn thấy hay không thể thấy, những gì có thế sờ đến hay không thể sờ, tất cả đều trở thành một đống hỗn độn trong trí óc, thậm chí trong một khoảng thời gian dài anh còn không biết bản thân mình là ai.
Đồng Dã nói.
"Hạ Sinh, em rất vui."
Rõ ràng thanh âm kia rất quen thuộc với anh, nhưng lại tựa như vô cùng xa lạ.
Rất gần, lại rất xa.
Anh cố gắng nắm lấy dấu chấm câu cuối cùng của câu nói vừa rồi, kéo nó đến trước mặt để mà đánh giá.
Anh có vui không?
Đồng Dã nắm lấy bàn tay đầy mồ hôi của anh, hỏi. Có thích không?
Vinh Hạ Sinh không nói nên lời, chỉ có thể dùng hết sức lực để đan mười ngón tay của hai người vào với nhau.
Đây có lẽ là vui rồi.
Đồng Dã lý giải như vậy, sau đó lại càng cố gắng âu yếm chú nhỏ của mình để anh càng vui vẻ hơn, càng yêu thích hơn.
Một giờ đồng hồ trôi qua, thế gian này như không còn là thế gian này nữa.
Người không phải người, vật không phải vật, cảnh cũng chẳng còn là cảnh.
Linh hồn cứ liên tục thoát ra rồi lại trở về thân thể, những đồ vật xung quanh biến hóa như thể vừa mọc ra những đôi mắt nhìn chằm chằm bọn họ vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!