Chương 50: (Vô Đề)

Anh rất xấu hổ không biết phải làm sao, cơ bản vì chưa từng trải qua chuyện này bao giờ.

Một người đàn ông 30 tuổi chưa từng trải qua chuyện này, nghe thì viển vông thật đấy, nhưng quả thật đó chính là anh.

Anh chưa từng yêu đương, cũng chưa từng làm chuyện đó với người khác, thường ngày cũng không có quá nhiều dục vọng, chỉ là sau khi Đồng Dã tới ở anh mới nhận ra thì ra anh không phải người có tính lãnh đạm.

Vinh Hạ Sinh né sang bên cạnh, mặt đỏ tim đập, anh cảm thấy dường như tất cả lỗ chân lông trên cơ thể mình chuẩn bị nổ tung trong nháy mắt.

Đồng Dã cũng xấu hổ, hắn không nghĩ mình lại nhanh chóng bị bại lộ việc khao khát người ta đến thế.

Cái kia… Đồng Dã cũng trốn sang một bên, giữ khoảng cách nhất định với Vinh Hạ Sinh. Em… xin lỗi…

Hắn chốt dạ xin lỗi, chỉ dám dùng khóe mắt để nhìn người kia.

Trong lòng Đồng Dã, chú nhỏ nhà hắn là thánh thần không thể xâm phạm, là đóa hoa sen trong tuyết chỉ có thể nhìn chứ không dám ý dâm. Nếu đối phương không chủ động, chỉ cần hắn ép buộc một chút thôi cũng là làm bẩn người ấy mất rồi.

Tiền đồ của Đồng Dã cũng chẳng dám động tới.

Vinh Hạ Sinh nhìn hắn một cái, đầu óc đều rối loạn cả lên.

Anh có thể lý giải được dục vọng của Đồng Dã, chuyện này vốn rất bình thường bởi ai cũng có thể có, chỉ là anh còn chưa nghĩ quá nhiều đến điều đó.

Hai người vừa mới bên nhau, anh thậm chí còn không biết phải phản ứng thế nào với những chuyện thế này.

Đột nhiên không khí trở nên kỳ lạ, Đồng Dã kẹp chân nỗ lực dập đi ngọn lửa tà đạo kia đi, nhưng càng bắt mình đừng nghĩ thì phản ứng lại càng mãnh liệt.

Đồng Dã cảm thấy mình nhất định phải đi tắm nước lạnh.

Hắn vừa muốn đứng dậy lại bị Vinh Hạ Sinh gọi lại.

Tiểu Dã. Vinh Hạ Sinh không biết hắn muốn đứng dậy, anh chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính, thanh âm hơi run rẩy nói.

"Chuyện đó, em có thể đợi anh một thời gian được không?"

Hả? Đồng Dã cảm thấy ngoài ý muốn. Chuyện gì cơ?

Hỏi xong hắn liền hiểu ra.

"Ấy, anh đừng như vậy." Đồng Dã nói.

"Em không phải vì chuyện đó nên mới muốn ở bên anh, em…"

Đồng Dã cảm thấy không thoải mái trong lòng.

"Em… thật sự xin lỗi."

"Em không việc gì phải xin lỗi cả." Vinh Hạ Sinh nghe thấy giọng của hắn hơi hoảng sợ bèn quay đầu lại nhìn.

"Đó là chuyện bình thường mà."

"Không phải, không phải, Hạ Sinh, anh phải tin em, nếu anh không muốn em sẽ không bao giờ ép buộc anh." Đồng Dã cố gắng giải thích.

"Chỉ là em… mặt dày, em cực kỳ thích anh, cho nên mới không thể kiềm chế được."

Đồng Dã hơi ảo não nói.

"Anh đừng giận, em… hầy, đệt…"

Nhìn hắn tự oán trách bản thân ở góc bên kia, Vinh Hạ Sinh không thể nhịn cười nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!