Chương 49: (Vô Đề)

Trước đây hắn vẫn nghĩ Vinh Hạ Sinh là một núi băng nhỏ. Nếu ai đó không đủ kiên định hay không phòng bị trước mà có ý đồ tiếp cận anh, thể nào mới leo được nửa ngọn núi thôi đã bị đông lạnh chết.

Tỷ như, Thẩm Yển.

Nhưng một khi đã lên được đỉnh núi rồi sẽ phát hiện ra, rằng cảnh sắc phía trên ấy vô cùng khác biệt.

Chú nhỏ tưởng chừng lạnh lẽo như tuyết ấy lại cực kỳ thích làm nũng, dễ thấy nhất là cho dù muốn nói gì hay làm gì thì đều phải ôm trước đã.

Hình tượng sụp đổ rồi, nhưng mà lại vô cùng đáng yêu.

Để chứng tỏ với bản thân rằng mình không u mê gây tê lý trí, buổi chiều một người về phòng viết bản thảo, một người ở phòng khách ôn thi.

Nhưng mà không một ai trong hai người họ lại có thể bình tĩnh tập trung vào công việc và bài tập được.

Vinh Hạ Sinh ngẩn người nhìn phần văn bản trắng trơn, ngón tay hạ trên bàn phím, ấy vậy mà lại đánh ra tên của Đồng Dã.

Anh cười bất đắc dĩ.

Bây giờ anh mới ý thức được, thì ra chuyện này lại ảnh hưởng nhiều tới mình đến vậy, thì ra anh thật sự rất thích người ấy.

Mà Đồng Dã ở trong phòng khách thì đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ. Mọi ngày mỗi khi đi học rất ít khi hắn ngoan ngoãn nghe giảng, hầu hết đều chụm đầu vào nghiên cứu cái này cân nhắc cái kia với Tưởng Tức, thỉnh thoảng lại ngủ một giấc, chẳng bao giờ chịu học hành nghiêm túc cả.

Kỳ thi cuối kỳ của bọn họ có mấy môn là viết luận, nhưng cũng có mấy môn bắt buộc phải đến trường để làm bài thi. Khoảng thời gian này cũng là những ngày khổ cực dành mấy tuần cuối để học hết kiến thức cả kỳ của hắn và Tưởng Tức.

Vô cùng mất mặt với danh hiệu sinh viên ưu tú.

Khoảng thời gian này sống ở nhà của Vinh Hạ Sinh, mỗi khi tan học Đồng Dã đều chạy về nhà, không giống với trước kia cứ mỗi khi đến cuối kỳ là lại đi đến thư viện hoặc tìm một phòng trống để học với Tưởng Tức.

Hắn không biết đối phương ôn tập đến đâu rồi, dù sao hiện giờ hắn cũng không học được cái gì vào đầu cả.

Trong đầu đều chỉ toàn là chú nhỏ đang trốn trong phòng của mình.

Trước khi uống nước muốn ôm một cái.

Trước khi đi vệ sinh muốn ôm một cái.

Trước khi tưới cây muốn ôm một cái.

Trước khi về phòng cũng muốn ôm một cái.

Tại sao trên đời lại có người đáng yêu thế này nhở?

Mà người đáng yêu như vậy ấy vậy mà lại là Vinh Hạ Sinh?

Đồng Dã nằm trên ghế sofa vừa cầm sách vừa khúc khích cười, cười đến mức Simba đang ngồi xổm trên mặt đất cũng phải ngẩng đầu lên nhìn hắn như nhìn một thằng dở người.

Simba. Đồng Dã nói với mèo con.

"Mày nói xem, có phải tao là người đàn ông được chú nhỏ ôm nhiều nhất trên đời này không?"

Simba xoay người đi mặc kệ hắn.

Phí hoài cả một buổi chiều, Vinh Hạ Sinh vẫn chưa viết được dòng nào ra hồn cả.

Lãng phí bao nhiêu thời gian như thế khiến anh cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Chỉ là anh không có cách nào cả. Hạnh phúc ngọt ngào đến quá bất chợt như ngọn sóng biển cuốn trôi mọi thứ trong não anh, khiến anh không thể nào tự hỏi, không thể nào bước lại vào thế giới sáng tác nữa.

Cuối cùng, anh bỏ cuộc, tắt phần văn bản đi rồi đứng dậy ra ngoài, tầm này thì chỉ đành thành thật yêu đương với Đồng Dã thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!