Nhưng chính cách nói năng không câu nệ ấy lại khiến Vinh Hạ Sinh không thể ngừng yêu được.
Anh vốn không giỏi thể hiện tình cảm của mình, thậm chí anh còn trì độn tới mức thật lâu sau mới có thể cảm nhận được hảo cảm hay ác cảm từ người khác. Anh lười việc phải dò đoán, để lâu rồi cũng chẳng còn muốn thử điều gì nữa.
Có đôi khi Vinh Hạ Sinh cũng tự hỏi, liệu nhiều năm qua có phải anh đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội để bước tiếp không.
Nhưng không sao cả, bỏ lỡ có nghĩa là không cần thiết, là không đúng, là không trọn vẹn.
Tất cả những điều anh đã bỏ lỡ đều được đổi bằng cơ hội gặp được Đồng Dã.
Thực ra khi đối mặt với Đồng Dã, anh cũng đã chậm chạp không ý thức được bản thân để ý đến người này bao nhiêu, mãi cho đến mấy ngày nay, khi anh cảm nhận được trong tối ngoài sáng tình cảm của Đồng Dã dành cho mình, bấy giờ anh mới chậm rãi đặt tâm tư của mình lên mối quan hệ của hai người.
Càng đặt nhiều tâm tư càng không có cách nào để thoát ra.
Vinh Hạ Sinh chính là người như vậy, anh khó có thể yêu ai, nhưng một khi đã động lòng thì như chìm vào trong vũng lầy, mãi không thể nào thoát ra cho đến khi nghẹt thở.
Một người như vậy vô cùng nguy hiểm, dù là đối với chính mình hay đối với người khác.
Anh giơ tay gỡ tờ giấy Đồng Dã viết cho mình trên cửa xuống, gấp nó lại thật cẩn thận như nâng niu bảo bối, đến cả mép giấy cũng được gấp ngay ngắn đúng nếp.
Anh nhét tờ giấy đã được gấp gọn gàng vào trong túi, sau đó còn dùng tay vỗ vỗ, tựa như ngày xưa khi ăn tết, đã lâu rồi mẹ anh mới mua cho anh một gói kẹo, anh mở ra ăn một viên rồi luyến tiếc không dám ăn để lại một viên vào trong túi.
"Sao rồi? Anh thay xong chưa?" Đồng Dã mở cửa bước ra từ phòng ngủ đối diện.
Nụ cười của thiếu niên còn ấm áp hơn cả sắc xuân, mang theo nụ cười này đi đắp người tuyết, Vinh Hạ Sinh còn sợ người tuyết sẽ nhanh chóng tan chảy mất.
Ừ xong rồi.
Vinh Hạ Sinh cười nhìn hắn, nhẹ giọng nói. Đi thôi.
Đồng Dã đánh giá anh một chút rồi bước tới dắt tay anh.
"Đẹp trai quá đi mất thôi."
Cảm giác được người kia nắm tay cũng khiến Vinh Hạ Sinh say mê.
Nếu phải nhớ lại, trong trí nhớ của anh rất ít khi anh được người khác nắm tay bước đi, cho dù là thời kỳ thơ ấu hay là khi ở cạnh mẹ.
Vinh Hạ Sinh không có cha, thế giới của anh luôn thiếu vắng người này, cũng thiếu vắng cả sự yêu chiều của mẹ. Không thể nói rằng tình yêu của mẹ đối với anh là không nhiều, chỉ là từ khi bắt đầu hiểu chuyện anh đã được dạy rằng bản thân không được phép ỷ lại vào người khác.
Đường của mình phải tự đi.
Vấp ngã phải tự đứng lên.
Không được khóc không được làm loạn, một đứa trẻ vài tuổi đã bị ép buộc phải sống một cách bình tĩnh kiên cường.
Chưa bao giờ có một ai nắm tay anh bước đi.
Đối với việc này Vinh Hạ Sinh vốn không để ý, anh ngoan ngoãn nghe theo lời của mẹ mà trở thành một đứa trẻ ngoan, thỉnh thoảng còn được khen vài câu..
Vinh Hạ Sinh hiểu, có lẽ trong mắt một số người mẹ của anh không phải là một người mẹ xứng chức, nhưng hai mẹ con bọn họ đều cảm thấy họ đã không làm nhau thất vọng so với những gì người kia đã bỏ ra.
Nóng hay lạnh thì người trong cuộc biết là được rồi, từ trước đến nay anh đều chưa từng cảm thấy đó là thiếu sót.
Chỉ là hiện giờ đã bước sang tuổi 30 rồi, lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác có người bầu bạn, lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác được người ta nắm tay dắt đi, dường như Vinh Hạ Sinh có thể nhìn thấy bức tường băng giá mình từng xây dựng giờ đã đổ sập trước Đồng Dã.
Những chuyện mà trước đây anh chưa từng để ý thì ra lại ý nghĩa đến thế.
Anh mỉm cười đi sau Đồng Dã, theo đối phương ra khỏi nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!