Chương 43: (Vô Đề)

Không có gì. Anh bỏ tờ giấy vào trong túi, cũng giả vờ như không có chuyện gì. Đi thôi.

Đồng Dã cảm thấy ngoài ý muốn với hành động của anh, vốn tưởng rằng theo tính cách của Vinh Hạ Sinh thì nhất định sẽ cầm tờ giấy lên hỏi, hắn còn đang muốn trêu chú nhỏ một chút mà!

Cứ đi vậy thôi sao?

Đi chứ. Vinh Hạ Sinh mặc áo khoác lên.

"Còn chuyện gì nữa à?"

… Không.

Đồng Dã đen mặt đi theo sau Vinh Hạ Sinh, hai người hòa vào dòng người bước ra ngoài, Vinh Hạ Sinh đi trước, Đồng Dã bước theo sau.

Phòng chiếu đông người, hai người đi tới đi lui cuối cùng lạc mất nhau.

Vinh Hạ Sinh đi tới gần cổng ra vào rồi ngoái đầu nhìn lại, không hề nhìn thấy Đồng Dã suýt thì dẫm lên chân người khác.

Anh đứng sang một bên như đứa nhỏ bị lạc mất người lớn, trông vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Vốn Đồng Dã theo sát anh, nhưng bị người chen lấn cho nên mãi đến khi hắn đi tới khu cầu thang mới nhìn thấy Vinh Hạ Sinh đang bất lực đứng đó nhìn xung quanh.

Thật xinh đẹp.

Vừa gầy vừa trắng, sau khi cắt tóc trông lại càng trẻ hơn vài tuổi, dáng vẻ khi đeo kính cũng ngoan ngoãn hơn hẳn, nếu không nói thì ai mà ngờ đây là người đàn ông vừa bước sang tuổi 30 cơ chứ.

Vinh Hạ Sinh mang đôi mắt mờ mịt đứng đó tìm Đồng Dã, mãi đến khi nhìn thấy người rồi thì ngay lập tức nở nụ cười.

Tựa như đóa hoa đột ngột nở rộ.

Mà nhành hoa này nở trên khuôn mặt Vinh Hạ Sinh, cũng nở trong trái tim Đồng Dã.

Bốn mắt nhìn nhau, dòng người chen chúc xô đẩy đều trở thành vô nghĩa trong thế giới của hai người họ, Đồng Dã vẫy tay với anh, chen qua đám người rồi đi về phía Vinh Hạ Sinh.

Vinh Hạ Sinh đứng ở góc tường, Đồng Dã bước tới tựa như có thể quây anh lại trong góc nhỏ bẻ này.

Đồng Dã mỉm cười hỏi anh.

"Sao anh không đợi tôi?"

Vinh Hạ Sinh nói.

"Tôi còn tưởng cậu sẽ đuổi kịp."

Đồng Dã nhìn chằm chằm Vinh Hạ Sinh, đằng sau đột nhiên có người không cẩn thận đụng vào người hắn khiến hắn thuận theo mà ghé lên vai Vinh Hạ Sinh.

Vinh Hạ Sinh hoảng sợ, đang giữa đường mà, Đồng Dã làm gì thế?

Anh còn chưa kịp đẩy Đồng Dã ra đã nghe thấy tiếng đối phương làm nũng như đứa trẻ.

"Chuyện gì xảy ra với chú nhỏ của tôi vậy? Còn nỡ lòng bỏ tôi lại nữa!"

Vinh Hạ Sinh bất đắc dĩ cười, vỗ vỗ hắn.

"Đứng thẳng lên đi nào, đừng nghịch nữa."

Lúc này người đã tản bớt không ít, có vài người đi thoáng qua còn liếc mắt nhìn bọn họ.

Vinh Hạ Sinh hơi xấu hổ quay mặt đi, trốn đằng sau Đồng Dã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!