Chương 42: (Vô Đề)

Anh là một người không thú vị, điều này anh biết, cho nên việc anh sợ nhất chính là bản thân không đủ hấp dẫn Đồng Dã so với thế giới rộng lớn ngoài kia.

Anh không tự tin, đứng trước mặt Đồng Dã thì càng không.

Nhưng dường như để chứng minh cho câu nói kia, từ khi quen biết Vinh Hạ Sinh, Đồng Dã đã giảm bớt thời gian ra ngoài chơi với bạn bè. Những trò vui sau giờ tan trường quả là thú vị, nhưng nếu phải so sánh thì hắn hưởng thụ khung cảnh cùng Vinh Hạ Sinh an tĩnh ở nhà vừa trêu mèo vừa đánh đàn hơn.

Điều này đối với Đồng Dã là một điều không tưởng, trước kia hắn là một đứa chẳng bao giờ có thể ở yên trong nhà được, là đứa từng khiến cha hắn rầu đến rụng cả tóc, giờ thì hay rồi, bệnh lớn bệnh nhỏ đều bị Vinh Hạ Sinh trị hết.

Quả nhiên Thẩm Yển nói được là làm được, y không chủ động tới gặp Vinh Hạ Sinh nữa.

Nửa tháng sau, vì vấn đề công việc mà nhiều lần anh phải đến công ty tham gia buổi họp, tuy rằng hai người ngẫu nhiên gặp nhau, nhưng đối phương đều chỉ chào hỏi hàn huyên vài câu như bạn bè thông thường, điều này làm cho Vinh Hạ Sinh cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Đến ngày sửa bản thảo cuối cùng, Hà Khải muốn mời Vinh Hạ Sinh một bữa, ý muốn cảm ơn anh đã đưa tay cứu lấy bọn họ.

Vinh Hạ Sinh nghĩ nghĩ, cảm thấy hẳn mình mới là người nên mời cơm mới đúng.

Hai người đến một nhà hàng ở gần công ty của Hà Khải, trong khi ăn Hà Khải hỏi xong mới kinh ngạc biết rằng hiện tại Vinh Hạ Sinh đang thất nghiệp ở nhà.

"Hồi trước em nghe nói anh làm giáo viên cấp ba mà!"

Vinh Hạ Sinh không muốn nhắc tới chuyện này cho lắm, nhưng vẫn giữ thể diện nói. Ừ, tôi từ chức rồi.

Hà Khải không hỏi nhiều, gật gật đầu nói.

"Em hiểu rồi, mấy người muốn nghiêm túc sáng tác thường như vậy á, ôm nhiều việc quá mệt mỏi lắm."

Thực ra đây không phải lý do chính, chẳng qua Vinh Hạ Sinh không muốn giải thích gì thêm.

Nói nhiều với người khác làm gì cơ chứ?

Mỗi người sinh ra đều là một sinh mệnh cô độc, điều khó khăn nhất chính là có thể sống tốt trong cuộc đời này, làm gì còn sức lực dư thừa nào để lắng nghe những chuyện nhỏ nhặt mà không liên quan đến mình của người khác?

Vinh Hạ Sinh nói.

"Thế mới nói, là tôi muốn cảm ơn cậu, vào lúc tôi rảnh rỗi nhất đã liên lạc để tôi còn biêt thế nào là bận rộn."

Hà Khải cười chạm cốc với anh, hai người ra vẻ uống nước lọc như uống rượu.

"Nói đến đây, người anh cần cảm ơn không phải là em." Hà Khải nói.

"Khi đó Thẩm tổng tình cờ tới phòng của bọn em, sau khi biết vấn đề của bọn em mới giới thiệu anh."

Lại nhắc tới Thẩm Yển.

Vinh Hạ Sinh cười gật đầu.

"Ừ, đúng là nên cảm ơn anh ấy."

Nhưng anh cũng không có ý định liên lạc với Thẩm Yển, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện.

Thời điểm nói lời tạm biệt với Hà Khải, Vinh Hạ Sinh quay người lại bèn thấy Đồng Dã đang đứng bên chiếc xe của anh khúc khích cười nhìn mình.

Đối phương mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng, trên lưng đeo đàn ghita, trên cổ quàng chiếc khăn anh tặng, đứng đó vẫy vẫy tay.

"Sao cậu lại tới đây?"

Vinh Hạ Sinh đã nói với Đồng Dã hôm nay không thể cùng ăn cơm với hắn, anh vốn tưởng Đồng Dã sẽ đi chơi cùng hội Tưởng Tức, không ngờ lại tới đây tìm mình.

"Có việc quan trọng nên mới tới."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!