Chương 36: (Vô Đề)

Vinh Hạ Sinh hỏi hắn. Thế có dậy không?

Dậy chứ! Đồng Dã ngồi dậy xếp bằng nhìn anh. Anh muốn đi đâu à?

Uống nước.

Ồ. Đồng Dã nhìn theo Vinh Hạ Sinh đi về phía phòng bếp, nhéo nhéo chân Simba nói.

"Mày nói xem anh ấy có cảm thấy tao là kẻ biến thái không?"

Simba không thèm để ý tới hắn, tránh đi rồi nhanh chân chạy đi tìm Vinh Hạ Sinh.

Đồng Dã cũng đứng lên, lắc lắc lư lư đi qua nhìn lén chú nhỏ nhà hắn.

Vinh Hạ Sinh biết Đồng Dã đang nhìn trộm mình, anh cảm thấy dở khóc dở cười nhưng cũng không trêu chọc lại, chỉ giữ nguyên dáng vẻ như không có chuyện gì.

Như vậy cũng tốt.

Vinh Hạ Sinh nghĩ, anh không cần phải đưa ra quyết định gì cả, cứ mập mờ như vậy mà chậm rãi kết thúc mối quan hệ này.

Khá tốt.

Như là trốn Đồng Dã, Vinh Hạ Sinh uống nước xong cũng không về thẳng phòng mà đi ra ngoài ban công.

Đêm hôm khuya khoắt, anh cầm bình nước nhỏ tưới cho mấy chậu cây trầu bà vàng. Thực ra chúng không thiếu nước, gần đây Đồng Dã chăm cây rất tốt, thậm chí còn đặt tên cho từng cây rồi treo bảng tên lên từng chậu.

Mary, Sunny, Ivory, Vinh Hạ Sinh mỉm cười khi nhìn hàng tên.

Thế nào? Cuối cùng Đồng Dã vẫn tiến lại gần. Tên hay không?

Nghe được lắm. Vinh Hạ Sinh không để ý tới hắn mà vẫn tiếp tục tưới cây.

"Cậu không tập yoga nữa sao?"

Đồng Dã ngượng ngùng gãi đầu, cười nói.

"Không tập nữa, quá mệt."

Vinh Hạ Sinh cúi đầu nhìn mấy chậu cây mà cười.

"Tôi có thể hỏi anh một việc không?"

Cậu hỏi đi.

Đồng Dã ấp a ấp úng do dự đắn đo mãi, một lúc sau mới quyết tâm hỏi.

"Anh thích kiểu đàn ông thế nào?"

Vinh Hạ Sinh không quay đầu lại, động tác trong tay cũng không ngừng, nhìn dáng vẻ cũng không có vẻ như vừa thay đổi cảm xúc, nhưng thực ra câu hỏi bất thình lình này đã khiến biểu tình anh hoảng loạn, đôi mắt cũng liên tục nhấp nháy.

Vốn tưởng mình đã che dấu rất tốt rồi, thế nhưng anh lại không biết cửa kính ngoài ban công đã phản chiếu lại gương mặt mình, mọi thay đổi trên khuôn mặt đều đã bị Đồng Dã thấy được.

Đồng Dã rất thích nhìn anh như vậy, tưởng như mọi tường đồng vách sắt đã bị chọc thủng, dáng vẻ của anh khi những suy nghĩ nhỏ nhoi không thể trốn tránh mà lộ ra trông vừa chân thật vừa đáng yêu.

Hắn lẳng lặng đứng đằng sau đợi đối phương trả lời, không thúc giục, không vội vã, trên khuôn mặt còn treo nụ cười.

Hắn chờ Vinh Hạ Sinh cho hắn một câu trả lời chính xác, tuy rằng không cần biết câu trả lời kia là gì thì hắn cũng sẽ vặn về chính bản thân mình, nhưng thực sự Đồng Dã rất tò mò.

Khó mà nói được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!