Chương 35: (Vô Đề)

Không bị lừa.

Đồng Dã vui vẻ tưởng như có thể nhảy ra khỏi nóc nhà.

Để kiềm chế lại vẻ kiêu ngạo của mình, Đồng Dã liên tục nhồi cơm vào miệng khiến hắn suýt thì nghẹn.

"… Cậu ăn từ từ thôi."

Vinh Hạ Sinh bất đắc dĩ đứng lên rót cho hắn cốc nước.

"Với cả, tôi không phải là người đơn thuần."

Anh nhìn vào mắt Đồng Dã, đặt cốc nước xuống trước mặt đối phương rồi lại ngồi đối diện hắn, nghiêm túc nói.

"Tôi đã 30 rồi, cái gì tôi cũng rõ ràng hết."

Đồng Dã uống miếng nước, khi nghe thấy anh nói thế bèn ngẩng đầu nhìn qua.

Vinh Hạ Sinh ngồi đối diện hắn, đột nhiên nhớ tới lời mình nói ở nghĩa trang hôm nay.

Không muốn Đồng Dã phải rời đi.

Vinh Hạ Sinh chưa từng nghĩ cảm giác có người bầu bạn là tuyệt vời đến vậy, từ nhỏ đến lớn hầu như anh đều đơn độc một mình.

Từ ngày còn bé Vinh Hạ Sinh chỉ gặp cha mình đúng hai lần, đến bây giờ anh cũng không còn nhớ được dáng vẻ của ông nữa, mà mẹ anh thì vì nuôi anh mà bận rộn với công việc rất nhiều.

Tuổi thơ của người khác đều là vui chơi cùng người thân hoặc bạn bè, nhưng anh lại chưa từng có, ấn tượng sâu nhất của anh về tuổi thơ của mình toàn là những ngày bị khóa trong nhà một mình xem TV.

Từ nhỏ anh đã có thói quen ở một mình, thậm chí anh còn chẳng biết cảm giác có bạn bè là như thế nào.

Vì chưa từng được hưởng thụ cho nên chẳng thể biết nó ngọt ngào đến nhường nào.

Ngay khi anh ý thức được sự ấm áp khi có người bầu bạn, đột nhiên anh bắt đầu cảm thấy luyến tiếc khi phải từ biệt.

Luyến tiếc thật đấy, nhưng không phải ngày này không sớm thì muộn cũng phải tới không sao?

Vinh Hạ Sinh nói.

"Đồng Dã, cậu không cần phải dùng tâm tư của cậu để phỏng đoán tôi, chúng ta… không phải cùng một kiểu người."

Anh muốn nói, rằng tôi lớn hơn cậu rất nhiều, rằng những điều cậu biết hay không biết thật ra tôi vẫn luôn hiểu rõ.

Xét đến cùng, Đồng Dã mới là tuổi trẻ đơn thuần, mọi cảm xúc và tâm tư thực ra đều được viết rõ trên mặt, muốn người ta không nhìn ra cũng khó.

"Thế nào gọi là không phải cùng một kiểu người?"

Đồng Dã không thích nghe anh nói như vậy.

"Anh không phải đàn ông hay tôi không phải đàn ông?"

Trong lòng Đồng Dã hơi hụt hẫng, nhưng vẫn miễn cưỡng cười đùa trêu Vinh Hạ Sinh.

"Hay là nói, xu hướng tính dục không giống nhau?"

Đã qua khoảng thời gian dài như vậy, mặc dù hai người đều lặng lẽ tìm hiểu lẫn nhau nhưng rất ít khi họ trực tiếp nói về vấn đề này. Hoặc có thể nói, thực ra rất hiếm khi hai người bọn họ thực sự ngồi lại nói chuyện nghiêm túc, nếu có thì toàn những chuyện râu ria vặt vãnh.

Vinh Hạ Sinh vẫn không có thói quen mở hết tâm tư của mình ra cho người khác, kể cả đó có là Đồng Dã mà anh vẫn muốn níu giữ lại.

Muốn níu giữ lại và có thật sự ở lại hay không, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!