Chương 34: (Vô Đề)

Tưởng Tức nói với hắn.

"Ông bớt bớt chút đi, cứ coi như người ta đi hẹn hò thật thì ông có ở đây nghiến răng ngiến lợi cũng vô dụng."

Đồng Dã bò lên mặt bàn.

"Anh Tức này, ông nói tôi có nên đi bắt gian không?"

… Thằng điên. Tưởng Tức vô cảm đẩy quyển vở trong tay cho hắn. Xem đi.

Đồng Dã nhìn lướt qua, là lời bài hát.

"Giờ tôi không có hứng." Đồng Dã nằm úp sấp lên quyển vở, lười biếng nói.

"Đàn ông trong thời kỳ yêu đương đang xao động bất an, không có tâm tình lo lắng sự nghiệp."

Tưởng Tức đặt bút viết, híp mắt nhìn hắn. Không tiền đồ.

"Đúng vậy, tôi không có tiền đồ như vậy đấy." Đồng Dã cau mày, dùng sức xoa xoa huyệt thái dương rồi nghiêm trang nói.

"Tôi phải nghĩ biện pháp đã, tình địch này quá lợi hại."

Tưởng Tức cười nhạo một tiếng, chẳng thèm quan tâm đến hắn nữa.

Đồng Dã lắc lắc điện thoại đợi tới giờ tan học, tưởng như có thể lắc rụng cả miếng cường lực dán trên màn hình.

Ở bên này thì đầy lo âu, ở bên kia Vinh Hạ Sinh lại chẳng biết gì.

Anh đột nhiên muốn đi gặp một người, thậm chí còn nhắc Đồng Dã để hắn tự bắt xe về nhà.

Từ nhà lái xe tới nơi đó gần như là vượt qua cả thành phố đi từ đông tới tây.

Cũng may là khi anh ra cửa không phải là giờ cao điểm, tuyết trên đường cũng đã tan hết, con đường cũng sạch sẽ thông thoáng hẳn lên.

Con đường đó anh đã quen thuộc, tuy rằng không thường tới, nhưng đã khắc sâu trong tim.

Khi lái xe về hướng đó, ban đầu anh còn ngập tràn trong hành ngàn hàng vạn suy nghĩ, nhưng sau đó anh lại chẳng nghĩ được thêm gì nữa. Đến đó rồi cũng chẳng cần phải nói gì, chỉ cần nhìn một chút rồi ngồi đó với đối phương một lúc.

Vinh Hạ Sinh áy náy vì đã lâu rồi không tới đây, nhưng hơn hết, anh cảm thấy chột dạ không dám gặp mặt.

Sau khi tới nơi thuận tiện tìm nơi đậu xe, Vinh Hạ Sinh mua một bó hoa bách hợp ở cửa hàng hoa rồi ôm trong ngực bước vào.

Từng hàng bia mộ xếp ngay ngắn, bên cạnh đều bị phủ bởi tuyết trắng.

Anh đếm bước chân đi tới trước một tấm bia, phát hiện ra so với lần trước thì thiếu mất hai bước.

Vinh Hạ Sinh lấy khăn giấy từ trong túi ra, anh lau chùi bia mộ sạch sẽ, sau đó thật cẩn thận mà đặt bó hoa bách hợp đối phương thích nhất trước mặt bà.

231 ngày.

Vinh Hạ Sinh nói.

"Xin lỗi, đã lâu như vậy rồi con không tới thăm mẹ."

Trên anh chụp là một người con gái xinh đẹp đang cười nhìn anh, bức ảnh đen trắng mang theo không khí của một thời đại xa xưa nào đó.

Đây là ảnh của bà năm 17 tuổi, cùng với hai bím tóc đuôi sam dài và đôi má lúm đồng tiền thật sâu.

"Cũng không phải là không muốn tới, chỉ là cảm thấy hơi hổ thẹn." Vinh Hạ Sinh nhìn bà, nhẹ giọng nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!