Tuy rằng hôm qua đã bị tổn thương, hắn cảm thấy kiểu theo đuổi nước ấm nấu ếch này có vẻ như không hiệu quả cho lắm, nhưng Đồng Dã là kiểu người dù hôm trước trời có sập thì hôm sau hắn vẫn có thể rạng rỡ vui vẻ mà sống lại.
(Nước ấm nấu ếch:
Câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc, rằng khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ.)
Cho đến khi rời giường, hắn đã có thể sung mãn gấp trăm lần để tiếp tục đi ôm đùi núi băng lạnh lẽo nhà mình.
Vinh Hạ Sinh thì lại không thể như thế.
Cả đêm anh hầu như chẳng thể nào ngủ được, phải đến khi trời gần sáng mới ôm chăn thiếp được đi một lúc thì 7 giờ hơn lại bị chuông báo thức làm cho tỉnh lại, tỉnh ngủ rồi mà trong lòng vẫn rầu rĩ.
Nghĩ đến việc Đồng Dã sẽ phải chuyển đi làm anh thấy khó chịu.
Khi kéo rèm lên, ánh mắt trời sáng sớm rọi vào khiến anh phải nheo mắt.
Bên ngoài truyền đến âm thanh leng keng leng keng, anh quay đầu nhìn về phía cửa, do dự một lát rồi mới đẩy cửa ra ngoài.
Hơi đau đầu, nhưng vẫn phải tiếp tục sống.
Anh đi theo tiếng động vào đến phòng bếp, thế mà lại thấy Đồng Dã đang đứng vo gạo.
Anh dậy rồi à? Đồng Dã cười nhìn anh.
"Sáng nay tôi không có tiết, anh ngủ thêm một lát đi, khi nào nấu xong tôi gọi anh dậy."
Vinh Hạ Sinh đứng trong phòng bếp không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
Đồng Dã nghi hoặc hỏi. Làm sao thế?
Không sao cả.
Vinh Hạ Sinh đột nhiên cảm thấy chân mình hơi ngứa, vừa cúi đầu đã thấy thì ra là Simba.
Khom lưng bế Simba lên, anh cọ cọ chóp mũi lên đầu mũi của nhóc con.
Đồng Dã ôn nhu cười nhìn bọn họ, nghĩ thầm: Núi băng này có lẽ chỉ lạnh lùng với con người thôi.
"Sao đột nhiên cậu lại nấu cơm?" Vinh Hạ Sinh hỏi. Cậu biết nấu?
Không. Đồng Dã hồn nhiên trả lời. Tôi học lỏm đấy.
Hắn vừa vo gạo vừa cười nhìn Vinh Hạ Sinh.
"Anh đừng ghét bỏ tôi nhé, tôi luyện tập với anh, để sau này…"
Vinh Hạ Sinh ngẩng đầu nhìn hắn.
"Sau này nấu cho người mình thích ăn."
Đồng Dã mong chờ Vinh Hạ Sinh hỏi mình vài câu, về vấn đề gì cũng được.
Tỷ như: Cậu có người mình thích sao?
Tỷ như: Người cậu thích là kiểu người như thế nào?
Hoặc là: Người cậu thích có phải là tôi không?
Đương nhiên, câu hỏi cuối cùng có lẽ đánh chết anh cũng không hỏi, nhưng hai câu trước đó Đồng Dã cũng không chờ được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!