Hắn không rõ về tửu lượng của Vinh Hạ Sinh cũng chưa từng thấy anh uống, cho nên chỉ muốn đùa chút thôi.
Ai mà ngờ được Vinh Hạ Sinh thật sự xấu hổ khẩn trương mà ngẩng đầu nhìn hắn.
"Đùa thôi, tôi đùa thôi." Đồng Dã nhanh tay lấy đi chai rượu trước mặt đối phương, vỗ vai Vinh Hạ Sinh như đang trấn an.
"Để tôi đi lấy đồ uống cho anh."
Đi cùng nhau đi.
Tưởng Tức đứng lên.
"Tôi muốn lấy thêm rượu."
Vinh Hạ Sinh nhìn hai người sóng vai rời đi, hai nam sinh trẻ tuổi cao gần bằng nhau, vừa rạng ngời lại tự tin mang theo khí chất của tuổi trẻ, tựa như chú ngựa dũng mãnh cứ mười bước là có thể giết một người không biết thối lui, tựa như chú báo đơn dộc rình rập trong rừng rậm để chuẩn bị săn mồi.
Mà những điều này anh chẳng dám ghen tị, chẳng dám bắt chước.
Không có Đồng Dã ở đây, Vinh Hạ Sinh lại càng câu nệ, ba nam sinh ngồi đối diện anh thỉnh thoảng bắt chuyện tìm đề tài, nhưng anh chỉ biết thành thật trả lời, chẳng thể nào biến thành một buổi nói chuyện phiếm được.
Đã đoán được anh sẽ như vậy, Đồng Dã đi thật nhanh để nhanh chóng trở về, Tưởng Tức nói với hắn. Đến mức này sao?
Hử? Đồng Dã quay đầy nhìn thoáng qua Tưởng Tức đứng phía sau mình.
Thích đến thế sao?
Đồng Dã cười ngượng. Rõ vậy à?
Cực kỳ rõ.
Hai người đứng ở quầy bar cạnh quầy rượu, Tưởng Tức cúi người xách một chiếc rổ inox lên, nhìn lướt qua rồi tiện tay bỏ mười chai bia vào.
Uống ít thôi.
Đồng Dã nói.
"Diễn xong rồi hẵng uống tiếp."
Không sao. Tưởng Tức lấy bia xong thì đứng bên cạnh nhìn hắn.
Đồng Dã nghiêm túc nhìn menu đồ uống không cồn, hắn không rõ khẩu vị của Vinh Hạ Sinh đành chỉ có thể đoán.
Hắn đoán, Vinh Hạ Sinh hẳn là sẽ thích vị đào.
Thanh thanh đạm đạm ngọt ngào, cũng giống như anh vậy.
"Làm gì mà không cho anh ấy uống rượu?" Tưởng Tức nhéo điếu thuốc chưa được châm lửa trong tay.
"Chuốc say đi rồi làm gì thì làm."
Y đưa điếu thuốc lên mũi ngửi ngửi vài cái rồi lại rũ mắt nhìn.
Tôi đâu có dám. Đồng Dã cầm lấy hai ly nước, cảm thấy quả cherry trang trí trên ly thật đáng yêu.
"Tôi mà làm chuyện đó thật thì có khă năng cả đời này đừng hòng chạm vào anh ấy nữa."
Tưởng Tức cười, ánh mắt quét về phía Bùi Sùng Viễn ngồi ở cửa đằng xa, y thu lại nụ cười ngay lập tức rồi gọi Đồng Dã rời đi.
Bùi Sùng Viễn cũng nhìn thấy y, nhưng gã không đuổi theo, mà chỉ để cho người trước mặt đút cho mình một lát chanh tươi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!