Bị đả kích một chút, cái này là chắc chắn.
Nhưng từ xưa đến nay Đồng Dã vẫn luôn là người lạc quan, câu chuyện của hai người vừa mới bắt đầu, chút đả kích nho nhỏ này tính là gì đâu.
Vào khoảnh khắc rung động kia hắn đã biết Vinh Hạ Sinh là người như thế nào, nếu dễ dàng yêu thích ai đó quá thì Vinh Hạ Sinh đã không phải là Vinh Hạ Sinh.
Hai người cơm nước xong, Đồng Dã nói.
"Anh muốn đi dạo nữa không? Hay là về nhà?"
Vinh Hạ Sinh chần chừ một chút, sau đó hỏi hắn.
"Có tiện đến thư viện của các cậu một chút không?"
Đồng Dã cười.
"Gì mà không tiện chứ, anh muốn thì chúng ta đi!"
Vinh Hạ Sinh cười. Được.
Đồng Dã cảm thấy rất xa lạ với thư viện của trường, hắn tới đó chẳng được mấy lần, trước đó là vì muốn viết lời bài hát mà định bổ sung thêm chút kiến thức văn học, nhưng đọc chưa đến vài trang hai mí mắt đã sắp đánh nhau đến nơi.
Nhưng mà cũng may, ít nhất hắn đã từng ghé qua cho nên khi dẫn Vinh Hạ Sinh đến đây sẽ không phải bối rối, trông cũng không giống một đứa học dốt chẳng bao giờ đặt chân đến thư viện.
Thư viện trong trường Đồng Dã phải quét thẻ sinh viên thì mới được vào, Vinh Hạ Sinh không có thẻ, tới cửa rồi lại quay qua nhìn Đồng Dã như đang cầu cứu.
Đồng Dã vô cùng thích mỗi khi Vinh Hạ Sinh nhìn hắn bằng ánh mắt này, cảm giác bản thân mình cực kỳ đáng tin cậy với đối phương.
Thực ra có một vấn đề Đồng Dã vẫn luôn vướng mắc, đó là tuổi của hai người.
Không phải hắn để ý việc Vinh Hạ Sinh lớn hơn mình bảy tuổi, mà là lo lắng trong mắt Vinh Hạ Sinh mình lại chỉ như đứa nít ranh chẳng hiểu sự đời.
Đồng Dã vẫn luôn nghĩ Vinh Hạ Sinh sẽ cần một người có thể khiến anh toàn tâm toàn ý mà dựa vào, tuy rằng Vinh Hạ Sinh chưa bao giờ nói, cũng chẳng dễ dàng biểu lộ ra, nhưng Đồng Dã cảm thấy dường như anh cực kỳ mệt mỏi, tựa như anh đang phái gánh vác cả thế giới trên vai vậy.
Người như vậy chẳng cần một người bạn để cùng chơi đùa, mà cần một bờ vai vững chắc đáng tin cậy.
Cho anh cái này. Đồng Dã đưa thẻ sinh viên của mình cho Vinh Hạ Sinh, chính là chiếc thẻ có dán sticker hotboy kia.
"Để tôi đi tìm thủ thư đăng ký."
Vinh Hạ Sinh không tranh cùng hắn, trực tiếp nhận rồi quẹt thẻ đi vào.
Trường của Đồng Dã vô cùng có tâm, hành lang đối diện cửa có lắp một màn hình lớn, mỗi khi sinh viên quẹt thẻ, trên màn hình lớn sẽ hiện lên thông tin và ảnh chụp của sinh viên đó.
Vinh Hạ Sinh ngẩng đầu lên nhìn thấy ảnh chụp của Đồng Dã trên màn hình lớn mà không nhịn nổi cười.
"Đừng cười, đừng cười!" Đồng Dã đăng ký xong mới tiến vào, hắn chạy chậm tới chỗ của Vinh Hạ Sinh, bất đắc dĩ nhìn ảnh thẻ của mình bị lộ ra.
"Chụp hồi học cấp ba đấy."
Đẹp trai mà.
Anh đừng điêu. Thời cấp ba quả thật Đồng Dã cũng rất đẹp trai, nhưng khi đó đang trong tuổi dậy thì cho nên hắn quyết không chịu để kiểu tóc đang thịnh hành khi đó. Kiểu tóc mọi người để đều khá dài, còn hắn thì không, hắn cạo hẳn đầu đinh.
Khi đó hắn cảm thấy mình ngầu vô cùng, nhưng giờ nhìn lại chỉ cảm thấy đầu như bị nhúng nước.
"Anh muốn xem sách gì?" Đồng Dã chuyển đề tài.
"Lát nữa có thể dùng thẻ của tôi mà mượn, thế thì có thể mượn bốn năm quyển cùng lúc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!