Chương 19: (Vô Đề)

Sau khi Vinh Hạ Sinh về phòng, Đồng Dã cũng ôm mèo con trở về phòng ngủ của mình rồi nhét vào trong chăn, hắn tắt đèn xong xuôi sau đó cũng chui vào chăn cùng.

Trước khi ngủ, Đồng Dã nói với chính mình:

Ngàn lần vạn lần không được ngủ như chết, cẩn thận không thì đè vào tên nhóc này mất.

Nhưng mà cho dù trước khi ngủ nghĩ như thế nào thì sau khi ngủ hắn cũng chẳng điều khiển được nữa.

Hắn ngủ một giấc đến sáng, sáng nay không có tiết, cho nên đến tận 9 giờ mới chịu mở mắt.

Khi rời giường hắn cảm thấy ngực mình nóng hầm hập, vốn chưa phát hiện ra, nhưng lật chăn lên mới thấy mèo con đang cuộn tròn người ghé lên ngực hắn mà say ngủ.

Đồng Dã cười, cơn khó ở khi rời giường cũng chẳng xuất hiện nữa.

Hắn nhẹ nhàng xoa đầu đứa nhóc, nó mở mắt ngây thơ mờ mịt nhìn hắn.

Tỉnh rồi sao? Đồng Dã nhéo nhéo vành tai nho nhỏ.

Mèo con làm gì hiểu được lời con người nói, vành tai nó run run, nhảy từ trên người Đồng Dã xuống.

Đồng Dã sợ nó chạy lung tung liền chạy nhanh theo.

Một con mèo trị được tật ngủ nướng của hắn.

Khi Đồng Dã bước ra khỏi phòng ngủ, Vinh Hạ Sinh đã ở trong phòng sách viết bản thảo, cửa mở rộng, hắn vừa bước ra Vinh Hạ Sinh đã quay đầu lại nhìn.

Một con mèo nhỏ nằm trên vai một nam sinh hơn 1m8, hình ảnh này thực ra cũng khá đáng yêu.

Hôm nay Vinh Hạ Sinh viết khá thuận lợi, tâm tình tốt, cho nên khi thấy bọn họ liền bật cười.

"Chào buổi sáng chú nhỏ." Đồng Dã ngáp rồi cười chào anh, lắc lư lảo đảo đi đến cửa phòng sách. Tôi được vào không?

Được. Vinh Hạ Sinh cười đáp ứng, nhưng vẫn thu nhỏ tab văn bản trên máy tính lại.

Đồng Dã khiêng mèo trên vai bước vào, vừa bước vào Vinh Hạ Sinh đã đứng dậy nhận lấy mèo trên vai hắn.

Mèo vừa nhìn thấy Vinh Hạ Sinh đã bắt đầu kêu, cứ ở trong ngực hắn mà lộn ra lộn vào.

"Làm sao thế này? Vừa nãy còn ngoan mà." Đồng Dã cảm thấy trông động vật nhỏ thật khó, không nghe hiểu cũng chẳng biết biểu đạt, làm gì cũng chỉ có thể đoán.

Đói bụng rồi nhỉ.

"Tôi vẫn bình thường."

Vinh Hạ Sinh cười. Tôi hỏi nó cơ.

Đồng Dã xấu hổ cười.

"Tôi cứ tưởng anh hỏi tôi."

Vậy cậu đói không? Vinh Hạ Sinh ôm mèo đi ra ngoài.

"Vốn dĩ muốn gọi cậu dậy, nhưng mà tôi nghĩ cậu không rời giường là vì không có tiết học."

"Tôi có lớp buổi chiều thôi."

Đồng Dã nói.

"Hay để tôi gọi cơm hộp nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!