Chương 18: (Vô Đề)

Quán bar này là do Tưởng Tức dẫn bọn họ đi, trước đó Đồng Dã thậm chí còn chưa đến bar bao giờ.

Tuy rằng khi đó Đồng Dã rất muốn nếm thử trải nghiệm của thế giới người lớn vào thời điểm trái tim ngây thơ của thiếu niên được thức tỉnh, nhưng vì gia giáo nghiêm khắc cho nên đừng nói đến quán bar, Đồng Dã thậm chí còn chưa từng đến quán net.

Lên đại học rồi không còn đứng dưới chân hoàng đế nữa, bàn tay của cha hắn cũng không thể với tới được, cho nên Đồng Dã liền tự do.

Subway là một quán khá ổn, giá cả vừa phải mà cũng không quá hỗn loạn.

Hai ba năm qua, đám người Đồng Dã đã quen thân với chủ quán và bartender, hầu như mỗi lần bọn họ đến đều được tặng rượu uống.

Thật ra Đồng Dã không quá để ý miếng lời này, hắn chỉ cảm thấy kỳ quái, bởi đây là nơi Tưởng Tức thích nhất, vì sao y lại đột nhiên không muốn đến nữa?

Đổi nơi uống rượu, uống không quen, mà không khí cũng khác nữa.

Đồng Dã ngồi đó nhai nhai miếng chanh trên ly, nhìn Tưởng Tức đang ngẩn người.

Đang nghĩ gì thế? Đồng Dã cảm thấy bữa rượu này không quá vui vẻ, cũng hiểu rằng bởi vì hắn và Tưởng Tức đều không để tâm đến việc uống rượu này.

Hắn suy nghĩ về Vinh Hạ Sinh, lại không biết Tưởng Tức đang suy nghĩ về điều gì.

"Nghĩ về buổi diễn mấy ngày nữa." Tưởng Tức nói.

"Nhỡ người ta không thích bài của chúng ta thì làm sao?"

Đồng Dã bật cười.

"Ông lo về chuyện đó sao?"

Từ trước đến nay hắn vẫn luôn nghĩ Tưởng Tức là kiểu

"yêu thì yêu không yêu thì biến", chưa bao giờ để ý cái nhìn của người khác, nếu thích thì thích, ghét thì ghét, còn bản thân thì vẫn là chính bản thân mình.

Không ngờ một người như vậy mà cũng lo lắng chuyện này.

"Thế ông đang nghĩ chuyện gì?"

Hai người đều rõ, tâm tư của cả hai đều không đặt trên bàn rượu.

Chú nhỏ của tôi. Đồng Dã nói.

"Đang nghĩ xem làm sao mới có thể nắm được trái tim của một người vô tính."

Tưởng Tức cười.

"Lời tôi nói đâu phải hoàn toàn đúng, không phải anh ta nói với ông anh ta là gay sao."

Đồng Dã lắc đầu, uống một hớp rượu.

"Tôi không hiểu được anh ấy."

Ngón tay Tưởng Tức gõ nhẹ trên miệng ly, hơi hơi híp mắt mang theo ý cười nhìn Đồng Dã, nói.

"Tôi tình nguyện lắng nghe."

Đồng Dã cười lớn.

"Ông biết ông thế này trông giống ai không?"

Biểu tình Tưởng Tức hơi cứng lại, yết hầu rung rung hỏi. Ai?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!