Chương 17: (Vô Đề)

Tưởng Tức cười hắn.

"Mới đi được bao lâu đâu, ông đừng không có tiền đồ như thế."

Đồng Dã nhún nhún vai.

"Trước mặt anh ấy tôi không có tiền đồ như vậy đấy."

Trước kia Đồng Dã rất chướng mắt những người vì crush mà mất hồn mất vía, hắn cảm thấy con người chẳng thể nào u mê đến mức đấy, nhưng giờ hắn đã hiểu rõ rồi, người này, một khi mà đã bị hơi thở của tình yêu quấn lấy thì chẳng thể nào rút lui được.

"Hai người chưa nói rõ đúng không?"

Tưởng Tức nói.

"Tính hướng của anh ấy là gì ông có biết không?"

Gay. Đồng Dã ngạc nhiên nhìn y.

"Không phải ông là hoàng tử nhỏ của giới gay sao? Thế mà ông cũng không nhìn ra được?"

"Đừng nói với tôi ông vừa mới gặp anh ta là đã nhìn ra nhé." Tưởng Tức không tin.

Có lẽ là trước khi vào đại học Đồng Dã hoàn toàn chưa tiếp xúc với người cùng tính hướng nào khác, hoặc có thể nói, trước khi quen thân với Tưởng Tức hắn chưa từng nghiêm túc quan sát xem gay sẽ có dáng vẻ gì, cũng không quá quan tâm đến cuộc sống của họ, cho nên ăng ten gay là thứ Đồng Dã không có.

Nhưng Tưởng Tức lại khác, như chính y nói, 15 tuổi y đã come out, 16 tuổi đã đến một gay bar nổi tiếng, sinh nhật 18 tuổi đã cùng đàn ông lên giường.

Khi Đồng Dã nghe y nói về những điều này, hắn cảm thấy tâm tình mình vô cùng phức tạp.

Đồng Dã cũng muốn come out, Đồng Dã cũng muốn lên giường với đàn ông, nhưng người đàn ông ấy phải là Vinh Hạ Sinh.

Nhưng hắn lại không quyết đoán được như Tưởng Tức, bởi vì hắn sợ xúc động nhất thời sẽ đánh vỡ cuộc sống sinh hoạt của mình và Vinh Hạ Sinh.

Hắn so sánh bản thân với Tưởng Tức, đúng là người ta punk hơn nhiều.

(Punk: Thường được nhắc đến như một loại phong cách thời trang, âm nhạc,… theo kiểu nổi loạn. Nhưng punk trong tiếng lóng còn có nghĩa là làm những gì mình muốn làm, sống như cách mình muốn, nói những gì mình nghĩ và mặc kệ tất cả những thứ xung quanh)

Nhưng mà, không punk cũng không phải điều gì xấu cả, nếu hắn mà punk quá thì người như Vinh Hạ Sinh chắc chắn sẽ bị dọa chạy mất.

"Ông cảm thấy anh ấy là người thế nào?"

Thực ra Đồng Dã muốn hỏi: Ông cảm thấy người này là thần tiên phương nào?

Nhưng hắn không có mặt mũi.

Tuy rằng khi đối diện với Vinh Hạ Sinh hắn có chút u mê, nhưng ở bên ngoài hắn là nhóm trưởng của một ban nhạc, mặc dù cũng không có quá nhiều fan nhưng cũng chẳng phải muốn làm gì là làm cái đó được.

Tưởng Tức sờ sờ túi, lấy một điếu thuốc ra.

"Muốn nghe nói thật không?"

Từ trước đến nay Tưởng Tức nhìn người rất chuẩn, điều này Đồng Dã biết cực kỳ rõ.

Cho nên khi y vừa mới nói như vậy, Đồng Dã đột nhiên khẩn trương hơn hẳn.

Cần chứ. Đồng Dã nhìn y châm thuốc, cau mày hỏi.

"Nói đi, đừng nhử nữa."

"Tôi nghĩ là ông không theo đuổi được đâu." Tưởng Tức phun ra một hơi, xuyên qua làn khói nhìn Đồng Dã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!