Vinh Hạ Sinh đứng ở cửa nhìn con số thang máy chuyển thành 1, sau đó mới quay vào nhà.
Anh uống một cốc nước lớn rồi vào phòng sách.
Mở máy tính, mở văn bản.
Anh lẳng lặng nhìn mọi thứ được chuẩn bị xong xuôi, sau đó gõ tiếp một đoạn văn: Đối với bản thân chính con người mà nói sự tồn tại của họ là vô nghĩa. Chỉ đến khi ta bắt đầu nói chuyện, tựa như một công cụ có thể biểu đạt suy nghĩ và ước nguyện, khi đó mới gọi là ý nghĩa.
Sinh ra hay chết đi cũng chẳng phải điều gì đó lớn lao, điều quan trọng là giữa hai thời khắc ấy ta có thể truyền đạt lại những gì.
Tựa như người đàn ông tên Trần Bạch Trần ấy, người đã ngồi trong men say mà khắc sâu thứ triết học chết chóc của ông lên ván cửa – cái chết là cách trốn tránh hiệu quả nhất, cũng là cách để lại được tiếng tăm nhất.
(Trần Bác Trần (1908-1994):
Nhà văn, nhà biên kịch thời cách mạng của Trung Quốc.)
Đánh xong hàng chữ này, Vinh Hạ Sinh đặt hai bàn tay lên bàn phím, mãi vẫn không tiếp tục viết.
Anh nhìn chằm chằm câu cuối cùng kia, cũng không rõ bản thân muốn dựa vào Trần Bạch Trần để nói lời trong lòng, hay hoài nghi chính mình chỉ là một công cụ truyền đạt với tiềm thức của Trần Bạch Trần tồn tại bên trong.
Nhưng Vinh Hạ Sinh cũng không bi quan cực đoan như Trần Bạch Trần, anh lại chỉ giống như một con người chẳng vui chẳng buồn, không có cảm xúc, cũng chẳng có khí phách.
Dưới ngòi bút của anh, Trần Bạch Trần mãi là một bãi bùn lầy thấm đẫm men rượu, là một kẻ thất bại bị phủ đầy rêu phong trong góc tường âm u ẩm ướt, là một du hồn đi du hí khắp nhân gian để đùa giỡn với vận mệnh của mọi người.
Nhưng anh lại không phải như thế.
Người ta vẫn thường hay hỏi, nhân vật và thế giới dưới ngòi bút của một tác giả liệu có phải là những miêu tả chân thật của thế giới nhân sinh tác giả ấy?
Ít nhất thì nhân vật mà Vinh Hạ Sinh viết lại không giống anh.
Không giống anh chút nào.
Vinh Hạ Sinh đứng lên, anh lại ra khỏi phòng sách để đi uống nước.
Anh đứng bên cửa sổ phòng bếp nhìn sương mù giữa bầu trời rộng lớn bên ngoài, tự hỏi chính mình: Có thật là không giống không?
Mỗi người đều có một thế giới sâu kín, mà trong thế giới ấy lại được cất giấu những điều không dám lộ ra.
Thường ngày Vinh Hạ Sinh trông có vẻ lãnh đạm bình thản, nhưng thực ra chính bản thân anh cũng không để ý, trong tiềm thức sâu nhất của anh đang ẩn giấu một bản thân điên cuồng.
Say rượu.
Dễ tức giận.
Tính phá hủy cường đại.
Đó là những bộ mặt ác anh chưa từng biểu hiện ra ngoài.
Vinh Hạ Sinh uống xong nước, rời lực chú ý từ người đàn ông tên Trần Bạch Trần kia về thế giới hiện thực.
Anh đi rửa cốc, quay đầu lại thấy bát đĩa từ bữa sáng vẫn chưa rửa.
Phần ăn cho hai người, bát đũa cũng là của hai người.
Vinh Hạ Sinh đi qua cầm lên thong thả rửa, anh nhìn chằm chằm dòng nước như là đang nhân cơ hội này gột rửa những nghi ngờ trong sinh hoạt của mình theo dòng nước.
Giữa trưa Đồng Dã đến nhà ăn của trường ăn cơm, vừa mới ngồi xuống đã chụp một bức ảnh gửi cho Vinh Hạ Sinh.
Đồng đại gia nhà ngươi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!