Với Đồng Dã, việc come out là một việc cực kỳ nghiêm túc, trước khi muốn tuyên bố cần phải chuẩn bị hoàn hảo từ thiên thời địa lợi đến nhân hòa, thiếu một chút cũng không được.
Bởi vì vẫn chưa chuẩn bị được hết những điều này, cho nên đến giờ hắn vẫn chưa dám come out cùng người nhà.
Việc mà hắn cảm thấy khó khăn đến thế, ấy vậy mà Vinh Hạ Sinh lại nói ra một cách vô cùng dễ dàng.
Quá đỉnh.
Đồng Dã nhìn chiếc cốc đối phương đặt ở đó, nghĩ thầm: Cũng thật là phóng khoáng.
Sau khi Vinh Hạ Sinh về phòng được nửa tiếng, Đồng Dã cuối cùng cũng về phòng ngủ, nhưng cả đêm hắn chẳng ngủ được, trong đầu toàn là những suy nghĩ làm thế nào mới theo đuổi được Vinh Hạ Sinh.
Chuyện này hơi phức tạp.
Mọi người đều biết, Vinh Hạ Sinh là học sinh cưng của cha hắn, hơn nữa tuổi của hai người cũng chênh hơi nhiều, nếu đến với nhau chắc chắn cha hắn sẽ phát nổ đầu tiên.
Thực ra Đồng Dã cũng không sợ cha mình tực giận, tư tưởng của vị giáo sư văn học này rất cởi mở, thời cấp ba Đồng Dã đã được nghe cha hắn nói về những mối tình giữa các tên tuổi trong giới văn học, cả trai lẫn gái, nữ nữ nam nam.
Việc này khiến hắn khó có thể lý giải được, vì sao cha mình lại có thể thoải mái tiếp thu đến như thế.
Đương nhiên, người ta là người ta, nếu đặt lên con trai của chính mình thì lại là một vấn đề khác.
Đồng Dã không chắc chắn lắm, cũng không dám nói chuyện này ra một cách dễ dàng.
Nhưng mà, vẫn còn một nguyên nhân khiến hắn vẫn chần chừ không come out, đó chính là vẫn chưa có lí do nhất định để nói ra.
Trước khi gặp được Vinh Hạ Sinh, hắn chưa từng thích một ai, hoặc là có thể nói hắn yêu bản thân hơn yêu những người khác, nếu là như thế thì cũng chưa cần phải vội vã đi đến bước này.
Đồng Dã lăn qua lăn lại trên giường, suy nghĩ mãi làm thế nào mới có thể tới gần Vinh Hạ Sinh, lại cân nhắc không biết phải để người nhà chấp nhận việc này thế nào, làm cho hắn có một đêm thao thức hiếm hoi khi không phải trong tuần thi cử.
Sáng sớm hôm sau, khi Đồng Dã thảm thương mang theo quầng mắt đen xì bước ra khỏi phòng ngủ thì Vinh Hạ Sinh đã làm xong bữa sáng.
Ấy? Đồng Dã đi qua nhìn rồi cười.
"Hôm nay không phải hoành thánh nè."
Vinh Hạ Sinh nấu cháo.
Là cháo trắng đơn giản, mỗi người được thêm một quả trứng chiên và mấy món phụ trên bàn.
Lúc Đồng Dã ăn sáng, Vinh Hạ Sinh nói.
"Xe tôi đang sửa rồi, nên hôm nay không thể đưa cậu đi học được."
Không sao.
Đồng Dã cười với anh.
"Tôi đã là sinh viên rồi, ngày nào cũng để anh đưa đi học có khác gì anh là người giám hộ của tôi không."
Vinh Hạ Sinh múc một thìa cháo, cái miệng nhỏ vừa ăn vừa khẽ cười.
Đồng Dã nói.
"Chiều nay tôi không có tiết, nhưng ban nhạc có buổi tập, anh có muốn đi xem không?"
Ban nhạc?
"Đúng rồi, tôi là tay ghita."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!