Khi nhập vào thân xác Tiêu Ninh Từ, ta đã nghĩ đến ngày này.
Thật lòng mà nói, ta không còn ảo tưởng hay mong chờ gì về hôn nhân.
Nhưng nếu một ngày nào đó Tiêu gia thật sự muốn ta lấy chồng, ta nhất định sẽ tuân theo.
Mượn thân xác của người, hưởng thụ tình thương của cha mẹ và địa vị của người, hiếu thuận nghe lời là điều ta phải làm.
Một ngày tuyết rơi, các sư huynh bận rộn phía sau, ta ngồi phía trước khám bệnh.
Thật ra khả năng của ta chưa bằng các đồng môn, nhưng gần tết, bệnh nhân ít, lại có tam sư huynh giám sát, nên để ta chẩn bệnh cũng không sao.
Bệnh nhân lác đác, đa phần là bệnh lâu ngày, đến lấy thuốc rồi đi.
Không có bệnh nhân, ta liền giở y thư.
Không biết thuốc giải cho chất độc vô danh kia đã được ghi chép chưa.
Nghĩ đến đây, ta quay đầu hỏi tam sư huynh đang sắp xếp thuốc.
"Sư muội nói đến 'Hữu Hối'?"
Nghe ta miêu tả triệu chứng phát độc, tam sư huynh liền đưa ra câu trả lời.
"Hữu Hối?"
"Đúng vậy, tên này do sư phụ đặt."
Tam sư huynh lấy một cuốn sách từ kệ, mở ra một trang rồi đưa cho ta:
"Chi tiết về chất độc này được ghi chép vào y thư từ năm trước.
"Sách chỉ ghi chép vài dòng về chất độc này. Triệu chứng phát độc và công thức giải độc."Ta từng nghe có phương pháp truyền m.á. u dẫn độc, sao sư phụ không ghi vào?
"Sư phụ viết y thư luôn chi tiết, ngay cả vết thương nhỏ cũng ghi chép kỹ lưỡng. Nghe vậy, tam sư huynh nhăn mặt, nhỏ giọng:"Suỵt, đừng để sư phụ nghe thấy, nếu không ngài nổi giận thì muội chịu không nổi đâu."
Ta càng thêm nghi hoặc.
"Sư phụ cho rằng, cách giải độc đó trái với nhân đạo." Hắn giải thích.
"Truyền m.á. u dẫn độc chẳng qua là đổi mạng, người thường trúng độc, nếu cha mẹ thân quyến sẵn sàng hi sinh, đó là tự nguyện. Nhưng muội có nghĩ nếu người trúng độc là quan to quyền quý, thì với người nghèo yếu, thế gian này sẽ ra sao?"
"Người đời thường chia ba bảy loại, nhưng trước mặt đại phu, bệnh nhân không phân biệt.
"Tuyết đã ngừng rơi lúc nào không hay, lời của sư huynh vẫn văng vẳng trong đầu ta. Tiếng cồng đột nhiên vang lên ngoài cửa."Có chuyện gì vậy?
"Các đại phu phía sau y quán đều chạy ra. Tiếng cồng từ xa đến gần rồi dừng lại trước cửa, một đứa trẻ khoảng mười một mười hai tuổi đẩy cửa vào, gương mặt đỏ bừng vì lạnh nhưng đầy niềm vui:"Tạ tướng quân đại thắng, Thịnh Quốc đầu hàng rồi!"
4
Đại Lộc và Thịnh Quốc đánh nhau suốt bảy năm.
Trong thời gian đó, dân chúng hai bên khổ không kể xiết.
Nay Thịnh Quốc bại trận, cắt đất cầu hòa, dâng hiến báu vật.
Hoàng thượng vui mừng, hạ chỉ từ ngày mồng một trước Tết đến đầu năm, toàn thành ăn uống miễn phí, chi phí do triều đình bồi hoàn.
Vậy là hội đèn lồng trước Tết vốn đã náo nhiệt nay trở nên chưa từng có.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!