17
Tống Ngôn, ngươi thật độc ác.
Còn giả vờ xin lỗi ta.
Sư phụ nói ta suýt mất mạng, vì con trùng gần như đã chui vào tim, nếu vào đến tim thì có thần tiên cũng không cứu được.
Nghe thật đáng sợ.
"Ta thật sự phải cảm ơn Tạ Tướng Quân đã đưa người đến đây." Ta nói.
"Con nên cảm ơn nhiều hơn thế." Sư phụ lấy từng kim châm ra khỏi tay ta. "Con trùng này chui vào cơ thể không khác gì dưỡng cổ, muốn cứu hoàn toàn phải đuổi nó ra khỏi cơ thể, ta sẽ rạch một vết trên cổ tay cpn, để nó theo dòng m.á. u chảy ra...
"Chỉ là hiện tại còn thiếu một vị thuốc dẫn.
"Đó là mật của con rắn băng thường chỉ có ở vùng biên giới lạnh giá.
"Chỉ khác là trùng độc là sinh vật sống, thường sống trong mật rắn, mật rắn mà Tạ Giản bắt về là nơi nó thích sống nhất, vì vậy khi đặt mật rắn lên vết thương mà sư phụ rạch ra, trùng độc sẽ ngửi thấy và bò đến. Ta lại ngủ thêm ba ngày nữa mới hoàn toàn tỉnh lại. Sư phụ nói, cơ thể ta đã không sao nữa, còn nói ta mệnh lớn, ban đầu ngày thứ bảy là ngày cuối cùng mà ông có thể ngăn cản trùng độc chui vào tim mạch, Tạ Giản vừa kịp quay về vào ngày đó."Trong doanh trại giờ đã không cần chúng ta phải lo lắng nữa, đợi con dưỡng thêm vài ngày, chúng ta có thể trở về kinh thành rồi."
Sư phụ đắp chăn cho ta, thu dọn hòm thuốc.
"Sư phụ, sư huynh họ đã về kinh chưa?"
"Về rồi, những đại phu được phái đi đều đã trở về kinh.
"Tính ra các đại phu này đã đi khám bệnh ngoài đó một tháng rồi. Ta định khi về kinh sẽ hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lục Cửu Quân vừa đến đã giải đáp nghi vấn của ta."Các đại phu đó đi cứu trợ đều là ở các thị trấn hẻo lánh, nơi đó quả thật có nhiều người cùng lúc bị sốt, nhưng không nghiêm trọng lắm."
Lục Cửu Quân nói nhỏ, "Nhưng tri phủ địa phương không cho các đại phu đó về kinh."
"Đó là vì sao?"
"Có lẽ muốn đợi mọi chuyện lắng xuống rồi che giấu đi."
Lục Cửu Quân lại nói:
"Tiêu cô nương, cô nói các triệu chứng của loại độc này phản ứng trong cơ thể người thật sự là mỗi người mỗi khác. Như ngươi, trực tiếp tiếp xúc với trùng độc, nên chưa đến mười hai canh giờ đã nguy kịch, nhưng các binh sĩ uống phải m.á. u của người bị trùng độc, triệu chứng lại không nghiêm trọng như ngươi."
"Dù sao m.á. u đã hòa vào nước bị pha loãng, độc tố tương đối nhẹ hơn.
"Lục Cửu Quân đảo mắt:"Cô nói dân thường cũng bị sốt cao đúng không? Trong doanh trại cũng vậy mà."
"Ừ, nhưng bệnh tình ở dân gian nhẹ hơn nhiều so với trận dịch này, không cùng một mức độ."
"Nếu bị pha loãng hơn thì sao?"
Ta sững sờ: "Ngươi không phải đang nói rằng có người dùng họ làm...
"🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng"còm
"review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB"Xoăn dịch truyện
"để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Lục Cửu Quân vội cắt lời:"Ta không nói vậy, chỉ là đoán thôi."
"Hơn nữa chuyện này cũng quá trùng hợp, dân gian vừa dứt một trận sốt cao quy mô lớn, doanh trại liền nhanh chóng bùng phát dịch bệnh, hoàng thượng lại đột nhiên bệnh nặng..."
Ta không dám nghĩ sâu.
"Đúng rồi, Tạ tướng quân đâu?" Mấy ngày nay ta tỉnh dậy đều không thấy Tạ Giản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!