1
Vân Kinh lạnh đến run người.
Ta ôm lò sưởi tay, ngồi bên cửa sổ, nhìn những đóa mai nở rực rỡ.
Không ngờ rằng ta còn có thể nhìn thấy cảnh tượng này một lần nữa.
Nửa tháng trước, ta vẫn còn là một linh hồn cô đơn trôi dạt.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng "còm
"review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB"Xoăn dịch truyện
"để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Ta không nhớ gì về trải nghiệm làm ma của mình, khi ta có thể suy nghĩ thì đã nhập vào thân xác của nữ nhi đã ch/ết của Quốc Công Tiêu gia. Khi đó, thân xác Tiêu Ninh Từ đang nằm trong quan tài, khi đóng quan tài không biết ai đó kêu lên:"Tiểu thư sống lại rồi!
"Nhờ vậy mà ta không bị ch/ết ngạt ngay khi vừa sống lại. Dân chúng cho rằng Tiêu Quốc Công tích đức, trời cao mới cho nữ nhi của ông sống lại. Nhìn khuôn mặt tiều tụy, già nua của Tiêu Quốc Công và phu nhân, ta thật không thể nói ra rằng linh hồn trong cơ thể này không phải là Tiêu Ninh Từ. Gió lạnh ùa vào, ta không nhịn được ho vài tiếng. Ngô Hoa thấy vậy vội đóng cửa sổ, rồi bưng thuốc lên:"Thật lạ lùng, cô nương ở Lê Châu còn khỏe mạnh, sao vừa về Vân Kinh liền bị cảm lạnh?"
Ta cười: "Có lẽ không quen nước không quen thổ."
"Ba ngày nữa là thọ yến của phu nhân Tầm Dương Hầu, nghe nói cô nương tái sinh kỳ diệu, bà ấy đặc biệt viết thiệp mời người đến dự...
"Ta khẽ thở dài. Ngô Hoa vẫn tiếp tục lẩm bẩm:"Nghe nói từ khi Mặc Tiểu Hầu Gia từ bỏ dây tơ hồng, chưa hề tái hôn, lần này thọ yến mời không ít tiểu thư khuê các, chắc là muốn nhân cơ hội kén chọn."
"Nếu ta lúc đó còn chưa khỏi cảm, hãy để người gửi lễ mừng thay ta." Ta nhẹ nhàng ho.
"Cô nương tốt phước, có lẽ Hầu phủ muốn nhờ phúc của người."
Ngô Hoa như mở hộp chuyện: "Người không biết, trước khi Mặc Tiểu Hầu Gia cưới vợ, là mộng lang của bao nhiêu cô nương ở kinh thành, gia thế hiển hách, oai phong lẫm liệt, nghe nói ngay cả Tạ Tướng Quân hiện tại được thánh sủng cũng không bằng.
"Ta cười nhẹ, lòng khẽ động. Ta sao có thể không biết Mặc Nghiêu phong quang như thế nào? Nếu không phải năm đó ta cứu mạng hắn, có lẽ cả đời này ta cũng không có bất kỳ mối quan hệ nào với hắn."Vả lại, Mặc Tiểu hầu gia thật là một người si tình. Phu nhân của hắn dùng ân huệ để báo đáp, hắn chẳng những không giận mà còn tìm khắp thiên hạ danh y để chữa trị cho nàng.
Đêm phu nhân qua đời, Tiểu hầu gia còn ôm t.h. i t.h. ể nàng gõ hết cửa các y quán trong thành, thật là một mối tình bi thảm...
"Ta - nhân vật chính của mối tình bi thảm này, không khỏi cười khổ. Người đời thật sự đã biến chuyện này thành"giai thoại"?
Mặc Nghiêu đích thực là người si tình, nhưng không phải với ta.
Năm đó hắn trúng độc vô danh, cách duy nhất để hắn sống là truyền máu, dẫn độc từ người trúng độc sang người khác.
Ta gần như ngay lập tức quyết định dùng chính mình để đổi lấy mạng sống của Mặc Nghiêu.
Vị danh y nói với ta, chất độc không lấy mạng ta ngay lập tức, nhưng sau này sống chỉ dựa vào thuốc, sống được bao lâu tùy thuộc vào số phận.
Vì báo ân, Tầm Dương Hầu ép Mặc Nghiêu cưới ta.
Lúc đó ta ngây thơ, tưởng rằng Mặc Nghiêu thực sự muốn cưới ta, nên vui vẻ gả vào Hầu phủ.
Nhưng đêm tân hôn hắn không đến lật khăn trùm đầu của ta.
Hắn đứng lặng trước mặt ta, nghiến răng hỏi: "Ai bảo ngươi cứu ta?"
Ta mới biết hắn đã sớm có người trong lòng.
Sau này chuyện này lan truyền, cả kinh thành đều nói ta không biết xấu hổ, dùng ân tình để ép buộc.
Họ nói ta vì muốn gả cho hắn mà không tiếc mạng sống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!