Chương 9: Lệch khỏi cốt truyện.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giản Đăng sắc mặt không đổi đứng bất động tại chỗ, cậu không bị ảnh hưởng mạnh như Không Nguyên Vu, thậm chí chắn tinh thần cũng chưa từng xê dịch gì, Kỳ Tinh Giác không phát hiện được gì cả.

Nhưng dù thế, nhóc hươu tuyết trong không gian tinh thần vẫn rất giận U một tiếng, vô cùng muốn lao ra đá đầu con đại bàng này một cái.

Giản Đăng có thể cảm nhận được rằng độ xứng đôi của cậu và Kỳ Tinh Giác cũng không thấp!

An ủi nhóc hươu tuyết xong, Giản Đăng bắt đầu nhớ lại những lúc ở cạnh Kỳ Tinh Giác sau khi thức tỉnh, không biết đã để lộ sơ hở khi nào.

Giản Đăng có thể chắc chắn rằng cậu và Kỳ Tinh Giác chưa bao giờ tiếp xúc quá gần gũi, cậu cũng rất ít sử dụng tinh thần lực trong trường, thế thì sao giọng điệu của Kỳ Tinh Giác lại chắc chắn như vậy?

Là cái cơ giáp cấp A đó!

Một năm trước đối phương đột nhiên bắt đầu thường xuyên đưa cơ giáp cho cậu bảo dưỡng, bộ phận sửa chữa đều không cần tinh thần lực, trả tiền cũng rất hào phóng, lúc này Giản Đăng mới chọn nhận đơn.

Nếu có vấn đề chỗ nào thì nhất định là trên cơ giáp, dù sao cậu cũng chỉ mới đến thế giới này ba năm, trong đó còn có một năm chuẩn bị cho nhảy lớp, luôn có tài liệu cơ giáp mà cậu không nhận đủ.

Thiệt cho Giản Đăng còn thỉnh thoảng thuận tay cải tiếng một ít chi tiết của cơ giáp, dù Kỳ Tinh Giác trả tiền rất nhiều nhưng Giản Đăng cũng cảm thấy lỗ vốn.

Nhưng có được cơ giáp cấp A để luyện tập, miễn cưỡng huề nhau vậy.

Việc nào ra việc đó, nhận ra chỗ nào có vấn đề, Giản Đăng càng thêm không sợ gì cả.

Kỳ Tinh Giác chỉ đang thử thầm, đoán chừng chỉ có anh ta biết, thế nghĩa là anh ta cũng không muốn mình để lộ thân phận dẫn đường, dù không biết tại sao nhưng tình hình trước mắt vẫn nghiêng về Giản Đăng.

Chỉ cần cậu không chủ động thả nhóc hươu tuyết ra thì Kỳ Tinh Giác sẽ không thể làm gì cậu.

"Hội trưởng Kỳ, anh có thuốc Dẫn Đường không?" Giản Đăng như không nhận ra tinh thần lực xung quanh dần trở nên mãnh liệt:

"Hình như Không Nguyên Vu sắp không xong rồi."

Giờ phút này Không Nguyên Vu đã ngã nằm trên đất, ôm chặt hai tay cuộn người lại, trên trán đẫm mồ hôi lạnh, tinh thần thể của hắn ta cáu kỉnh đi tới đi lui bên cạnh.

Đó là một con mèo xá lị [1] chỉ lớn hơn mèo nhà một chút, con ngươi vốn màu xám tro của nó vì chịu ảnh hưởng tinh thần lực của chủ nhân mà thoáng đỏ bừng, răng nanh bên miệng thoắt ẩn thoắt hiện, bất cứ ai lại gần đều có thể bị nó cắn một cái.

[1] : Mèo núi Trung Hoa, mèo rừng Trung Hoa hay mèo xá lị là một loài mèo đặc hữu miền tây Trung Quốc. Loài mèo này từng mang tên F. silvestris bieti, một mèo rừng, nhưng nghiên cứu di truyền năm 2007 cho thấy đây là một loài riêng biệt.

Giọng điệu của hội trưởng Kỳ được đánh giá cao trong học viện đối xử dịu dàng với mọi người vẫn như thường, trừ ban đầu xem xét tình hình ra thì không hề liếc nhìn Không Nguyên Vu lấy một cái, đại bàng đầu trắng trên vai anh ta vỗ cánh muốn bay về phía Giản Đăng.

Giản Đăng theo bản năng cứng đờ cả người, đã chuẩn bị đón đại bàng đầu trắng bay đến, đúng lúc này, tiếng gào phẫn nộ của sư tử truyền đến, một cái bóng đen thật lớn phóng qua trước mắt lao thẳng về phía con đại bàng giữa không trung.

Con sư tử khổng lồ đè đại bàng đầu bạc đang sải dài hơn hai mét cánh xuống đất, tinh thần thể bị công kích, sắc mặt Kỳ Tinh Giác trắng bệch lảo đảo lui về sau hai bước

"Cậu Kỳ đang làm gì vậy?"

Hoắc Yến Hành sải bước đi đến trước mặt Kỳ Tinh Giác, chặn tầm mắt nhìn Giản Đăng lại, trào phúng bảo:

"Thân là lính gác mà cậu lại đi phát động công kích người bình thường như thế đấy à?"

"... Thượng tướng Hoắc nói quá rồi." Kỳ Tinh Giác hít sâu một hơi, kiềm chế mất kiên nhẫn trong lòng:

"Có vẻ như tinh thần lực của Không Nguyên Vu mất kiểm soát, tôi lo sẽ làm Tiểu Đăng bị thương nên thả tinh thần thể ra bảo vệ em ấy thôi."

Tuy người bình thường sẽ không nhìn thấy tinh thần thể của lính gác dẫn đường, nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa với việc họ sẽ không bị ảnh hưởng, trái lại còn rất dễ bị thương, nếu gặp lính gác có tinh thần lực mất kiểm soát phát động công kích, quả thật có thể sẽ bị thương.

"Hơn nữa Tiểu Đăng còn uống say, ý thức không tỉnh táo, càng dễ bị tinh thần lực ảnh hưởng."

Nghe vậy, Hoắc Yến Hành quay đầu quan sát trạng thái của Giản Đăng, Giản Đăng chậm rãi chớp mắt với anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!