Chương 7: Yến hội.

Hai người dứt lời, vài giây sau cũng chẳng thấy ai nói gì.

Phó quan im lặng đi đến sau lưng Hoắc Yến Hành theo bản năng ngưng thở, lòng tò mò thầm kín với Giản Đăng đạt đến đỉnh điểm, nhưng vẻ mặt anh ta vẫn vững như bàn thạch.

Cuối cùng Kỳ Tinh Giác mở miệng trước: "Thượng tướng Hoắc, vẫn chưa kịp chúc mừng anh chiến dịch lần này giành được thắng lợi, quả không hổ là quân đoàn Điểu Sư."

Hoắc Yến Hành gật đầu với anh ta, vẻ mặt rất lạnh nhạt.

Ở đế quốc Úy Lam có bốn quân đoàn lớn, trong đó quân đoàn Điểu Sư và quân đoàn Phi Liêm [1] đóng quân ở các tinh câu biên giới khác nhau, vì các lý do nên quan hệ của hai quân đoàn như nước với lửa, rất ít khi giao tiếp với nhau.

[1] : Là thần thú trong thần thoại Trung Quốc, có thể điều khiển được gió nên được gọi là thần Gió.

Mà hầu hết nhiều đời phu nhân công tước đều xuất thân từ quân đoàn Phi Liêm, điều này làm nhà công tước càng thêm khăng khít không thể tách rời với quân đoàn Phi Liêm, Kỳ Tinh Giác thân là con trai của công tước thấy thái độ như thế của Hoắc Yến Hành vậy mà cũng không tức giận mà chỉ mỉm cười.

"Thượng tướng Hoắc còn có việc gì không? Vừa hay tôi cũng muốn gặp viện trưởng Ferran, có thể sẵn tiện dẫn Tiểu Đăng qua đó."

"Không cần."

Thấy Hoắc Yến Hành nói xong thì khí chất quanh người lạnh đi mấy phần, phó quan lập tức nói: "Tôi không có gì báo cáo với cấp trên cả, cậu Kỳ không cần nhọc lòng."

Dù có thì chỉ cần trời chưa sập, phó quan cũng cảm thấy không báo cũng được.

Giản Đăng đứng ở giữa muốn nói lại thôi, cậu rất muốn nói chỉ cần chỉ đường giúp cậu là được rồi, vào phòng tiệc rồi cậu không đến mức không tìm thấy Ferran, sao lại muốn phức tạp hoá vấn đề lên cơ chứ.

Như thể nếu cậu không đưa ra quyết định thì chuyện này sẽ không kết thúc vậy.

Giản Đăng ở giữa hai người tất nhiên sẽ chọn người mình thân thiết hơn, cậu đi đến trước mặt Hoắc Yến Hành, im lặng dùng ánh mắt ra hiệu.

Hoắc Yến Hành rủ mắt nhìn cậu một cái, anh khẽ cúi người vươn tay với Giản Đăng, lòng bàn tay chìa về phía trước bày ra tư thế mời.

Hôm nay Hoắc Yến Hành mặc một bộ quân phục vô cùng trang trọng, bộ lễ phục quân đội xanh nhạt vừa vặn tôn lên dáng người của anh, vai rộng eo hẹp, từng cử chỉ hành động đều tràn ngập hormone nam tính.

Đôi găng tay màu đen bao trọn lấy bàn tay thêm cho anh hơi thở cấm dục, mái tóc ngắn được chải ngược ra hết đằng sau, ngũ quan tuấn tú lạ thường cũng không khỏi hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Nhưng lại chẳng có ai dám tùy tiện đến gần Hoắc Yến Hành, khi không có Giản Đăng, đôi mắt đỏ sậm đó của Hoắc Yến Hành nhìn người khác quá lạnh lùng như thể đang nhìn vật chết, có thể khiến đại não người tiến đến bắt chuyện trở nên trống rỗng, chỉ muốn thoát hiểm.

Chưa nói đến anh là lính gác bóng tối cấp cao, chỉ khí chất quanh người thôi cũng đủ ép người khác thở không ra hơi rồi.

Mà bây giờ, Hoắc Yến Hành như trở thành một người khác, anh chủ động đưa tay giao quyền lựa chọn cho đối phương.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Kỳ Tinh Giác sa sầm, chẳng lẽ lại xuất hiện kẻ cản đường?

Không đúng, dựa theo hiểu biết về Hoắc Yến Hành, có lẽ hành động trước mắt là do Ferran giao phó, dù sao thì ngày trước Hoắc Yến Hành là vật cách ly scandal, tiệc rượu cũng không dẫn bạn theo, thậm chí anh còn khinh việc dẫn người giả làm phụ tá.

Trừ Kỳ Tinh giác ra thì Bạch Lan Đức và Đào Khả đều có suy nghĩ của riêng mình, hành lang ngoài phòng tiệc lần nữa trở nên yên tĩnh.

Đương sự Giản Đăng cũng không biết chỉ vì động tác này mà nội tâm của những người ở đây lại phức tạp như vậy, cậu thoáng sững người rồi không chút do dự đặt tay vào lòng bàn tay ấy.

Lòng bàn tay của anh hơi lạnh truyền đến xúc cảm như chạm vào tơ lụa, Giản Đăng nhịn không được nhéo nhẹ một cái, ngay sau đó đã bị người ta nắm chặt bàn tay, như đang bảo cậu đừng nghịch.

"Vải Già Mạn La?"

"Ừ." Hoắc Yến Hành như đã đoán trước: "Em thích thì anh tặng vài đôi."

"Không cần đâu ạ." Giản Đăng có được đáp án thì không tò mò nữa, vải Già Mạn La thấm nước không ướt dính bụi không bẩn, sản lượng mỗi năm cực kỳ ít, cậu cũng chẳng mặc mấy cái này, đưa cho cậu làm găng tay thì rất phí.

Xem ra Hoắc Yến Hành rất giàu.

Hoắc Yến Hành giàu có nghe vậy thì không nói thêm gì nữa, anh bước lên nửa bước dẫn đầu mở cửa phòng tiệc, sau đó mới dẫn Giản Đăng cùng vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!