Chương 6: Phát hiện.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gửi tin nhắn cho Hoắc Yến Hành xong, Giản Đăng bắt đầu lên kế hoạch cho hôm nay mà không biết một câu ngắn gọn như thế sẽ gây ra hậu quả gì.

Nhận ra mấy ngày nữa sẽ không có lớp, Giản Đăng liên hệ với giáo viên nhà mình, hai người vui vẻ hẹn gặp nhau ở phòng thí nghiệm.

Trong lúc dọn đồ, Giản Đăng nhớ ra phòng thí nghiệm cũng có phòng nghỉ, cậu lặng lẽ liếc nhìn Bé Ngốc vẫn đang nâng cấp từ xa rồi lặng lẽ lấy thêm mấy bộ quần áo ra khỏi tủ.

Trước mắt thì thí nghiệm đang tiến hành đến giai đoạn mấu chốt, ở lại phòng thí nghiệm là để tiện cho việc quan sát phản ứng vật liệu cơ giáp sau khi dung hợp chứ cậu tuyệt đối không có trốn đâu!

Nghĩ vậy, Giản Đăng định mở cửa ký túc xá đi ra ngoài, kết quả suýt chút nữa đã đâm sầm vào lòng người ta.

"Hiếm khi thấy bé lớp trên nhiệt tình như vậy nhỉ."

Không biết Bạch Lan Đức đã đứng ngoài cửa từ khi nào duỗi tay đỡ Giản Đăng:

"Bé lớp trên biết anh sắp đến à?"

Giản Đăng nhanh chóng đứng vững, ra hiệu mình không cần hắn đỡ: Có chuyện gì sao?

Bạch Lan Đức thấy thế cũng không để ý, hắn thu tay về, người lại lặng lẽ bước lên nửa bước, nhìn chằm chằm Giản Đăng:

"Ba ngày sau hoàng cung sẽ tổ chức tiệc tối, bé lớp trên có biết không?"

Khi nói chuyện, một con rắn Mamba đen dài khoảng ba mét xuất hiện bên người Bạch Lan Đức, thân rắn to dài chậm rãi trườn bò, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng vảy rắn ma sát.

Đôi đồng tử dọc màu vàng lạnh băng của nó nhìn Giản Đăng, sau đó từ từ lướt qua cậu bò vào ký túc xá.

"Là tiệc chúc mừng thượng tướng Hoắc à?"

Sống lưng Giản Đăng thoáng cứng đờ, cậu khống chế tầm mắt mình không nhìn về hướng kia, cậu biết chỉ e vừa rồi lúc suýt chút nữa đâm sầm vào lòng Bạch Lan Đức đã bị hắn phát hiện ra gì đó.

May mà mỗi khi sử dụng tinh thần thể, Giản Đăng đều điều khiển Bobbie trong phạm vi quanh mình, chút tinh thần lực còn sót lại trong phòng chắc cũng sắp tan gần hết rồi.

Lá chắn tinh thần của cậu cũng không có vấn đề gì, dù vậy Giản Đăng vẫn không chắc Bạch Lan Đức có phát hiện ra vấn đề khác hay không.

Chỉ là thứ đi vào kiểm tra ký túc xá là tinh thần thể, 'người bình thường' như Giản Đăng không thấy được.

Ừ. Đôi mắt màu xanh nhạt của Bạch Lan Đức khẽ cong lên, mái tóc vàng lộng lẫy lại chói mắt tựa vương tử trong truyện cổ tích, hoàn toàn không hợp với tinh thần thể của hắn một chút nào.

"Anh muốn mời bé lớp trên làm bạn nhảy."

Bạch Lan Đức thấp giọng:

"Mọi người ai cũng ghét anh là lính gác cấp thấp, anh không muốn làm bạn nhảy của mấy người đó."

"Tôi không biết khiêu vũ."

Giản Đăng ăn ngay nói thật, cậu vẫn hay từ chối Bạch Lan Đức như vậy:

"Mấy hôm nay tôi có thí nghiệm quan trọng phải làm, không chắc là có rảnh hay không."

"Nhị điện hạ nên tìm người khác đi."

Giản Đăng nhớ người này là công một trong nguyên tác nên kiến nghị:

"Có lẽ Đào Khả có thể đó."

Soàn sạt --

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!