Chương 5: Khiếp sợ.

Người bình thường yếu đuối ngủ ngon cả đêm nên còn có tâm trạng chào hỏi robot nhỏ bên giường:

"Buổi sáng tốt lành nhé Bé Ngốc."

"Chủ nhân, buổi sáng tốt lành."

Màn hình điện tử của Bé Ngốc lấp lóe chuyển thành hình đôi mắt hạt đậu mỉm cười, nó mở cái bụng tròn vo của mình ra:

"Đây là buổi sáng bé nhờ ngài Hồ mua, mời chủ nhân thưởng thức."

Hai giây sau Giản Đăng mới nhận ra ngài Hồ mà Bé Ngốc nói là Hồ Tiêu, đã lâu rồi cậu không nghe Bé Ngốc gọi như thế.

Trước đây robot nhỏ sẽ không gây phiền phức cho người khác, nó gắng sức chăm lo mọi việc liên quan đến sinh hoạt hằng ngày của Giản Đăng, tiếc là kích cỡ có hạn, chỉ có thể dọn dẹp trong ký túc xá tiện thể chuẩn bị quần áo ngày hôm sau giúp Giản Đăng.

Có hôm buổi sáng Giản Đăng sẽ không dậy sớm, lúc không có lớp còn sẽ ngủ nướng, nhưng robot nhỏ lại theo lập trình sẵn giám sát một ngày ba bữa của cậu, Giản Đăng đã bỏ vào bụng nó rất nhiều dịch dinh dưỡng.

Dịch dinh dưỡng là thứ mà Giản Đăng cảm thấy tiện nhất sau khi vào thế giới này, uống một cái là đã no, năng lượng mà cơ thể cần cũng được cấp đầy đủ.

Trong tiềm thức Giản Đăng phớt lờ kiến nghị của hàng quán trên mạng vụ trũ rằng đại đa số trong quân đội đều dùng dịch dinh dưỡng nhưng không nên dùng lâu dài.

Hôm nay Bé Ngốc đột nhiên mua bữa sáng cho Giản Đăng khiến cậu thấy rất kỳ lạ, nhưng cậu không nghĩ nhiều, đứng dậy khỏi giường rồi hỏi:

"Bao nhiêu tiền? Anh chuyển lại cho Hồ Tiêu."

"Không cần đâu chủ nhân."

Đôi mắt hạt đậu trên màn hình điện tử của Bé Ngốc chớp chớp:

"Tài khoản của Bé Ngốc có tiền."

Giản Đăng rửa mặt, có hơi nghi ngờ nghĩ robot nhỏ lấy tiền đâu ra?

"Là phí sinh hoạt mà chủ nhân khác cho Bé Ngốc, trước mắt thì tài chính của Bé Ngốc rất đầy đủ."

Khụ! Giản Đăng nghe thế suýt chút nữa đã sặc nước súc miệng, cậu hoảng hốt rửa mặt chải đầu rồi ngồi xổm xuống trước mặt Bé Ngốc:

"Sao tự dưng anh ấy lại chuyển phí sinh hoạt cho em thế?"

Chủ nhân khác của Bé Ngốc tất nhiên chính là Hoắc Yến Hành, đang yên đang lành Giản Đăng không nghĩ Hoắc Yến Hành là kiểu người lắm tiền không biết tiêu nên chuyển lung tung.

"Bé Ngốc không hiểu câu hỏi này ạ."

Đôi mắt viên đậu trên màn hình điện tử của Bé Ngốc biến thành hai dấu chấm hỏi:

"Chủ nhân nhớ ăn sáng nha."

Nhưng chủ nhân căn bản không có ý nghĩ thưởng thức bữa sáng, Giản Đăng kiểm tra giao diện của Bé Ngốc, báo cáo gửi cho Hoắc Yến Hành không có vấn đề gì, chẳng lẽ là thật sự nhất thời có hứng à?

Bé Ngốc lại nhắc nhở một tiếng nữa, Giản Đăng vô cùng chột dạ lấy bữa sáng ra và bắt đầu ăn, cậu nhớ đến ánh mắt chết chóc của chị bác sĩ dinh dưỡng đời trước sau khi biết cậu sụt cân.

Không đúng, bây giờ Hoắc Yến Hành đâu có ở đây, chỉ cần cậu không cân thì cậu đâu có ốm!

Nghĩ vậy, Giản Đăng tức khắc cảm thấy tự tin.

"Chủ nhân ơi, Bé Ngốc sẽ bắt đầu nâng cấp từ xa vào lúc 9 giờ, thời gian nâng cấp dự tính là 6 tiếng, khi ấy bé không thể phục vụ anh, xin lỗi anh nha."

... Vậy hả? Sự tự tin mà Giản Đăng vừa dựng lên cho mình lập tức xẹp xuống như bong bóng bị thủng:

"Đây cũng là mệnh lệnh của đàn anh à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!