Chương 4: Crush.

Giản Đăng lần nữa bị người khác gọi lại không hề cảm nhận được sự tuyệt vọng của hệ thống, cậu nhìn người vừa đến, lạ quá, không quen.

"Giản Đăng, các bạn lớp hai nhớ cậu lắm, mấy năm nay sao cậu không liên lạc với bọn tớ?"

Nghe thế, rốt cuộc Giản Đăng cũng thấy có chút ấn tượng.

Đó là ký ức của nguyên thân, hóa ra người trước mặt này là crush của nguyên thân, tên Đào Khả.

Cậu nhớ lại ký ức đã hơi mơ hồ, nghi hoặc hỏi:

"Trước giờ mấy bạn cùng lớp khác bất hòa không nói chuyện với tôi, thế mà tôi đi thì họ lại nhớ hả?"

Không biết vì sao, Giản Đăng thấy trong trí nhớ nguyên thân quan hệ với lớp hai cũng không tốt, trừ Đào Khả ra thì chẳng ai muốn quan t@m đến nguyên thân, mọi người không có ai muốn tiếp xúc với

"thằng quỷ nghèo kiết xác" cả.

Cũng đúng thôi, Đảo Khả xuất thân là cậu chủ nhà giàu nhưng vẫn đối xử tốt với nguyên thân, cậu ta trở thành crush của nguyên thân cũng là lẽ đương nhiên.

Vẻ mặt Đào Khả cứng đờ, không ngờ cậu sẽ nói trắng ra như thế, nhưng nhìn vẻ mặt của Giản Đăng thì đúng là đang thực sự nghi hoặc trong lòng.

[ Á á á! Cậu là nam phụ si tình, sao có thể nói vậy với thụ chính hả, OOC rồi!]

Hệ thống 794 thét chói tai khiến Giản Đăng chau mày, cậu khẽ mím môi, đành phải cố gắng nghĩ bổ sung thêm một câu:

"Chẳng lẽ là cậu nhớ tôi hả?"

Tôi vui lắm.

Giản Đăng gắng sức đặt mình vào tình cảm của nguyên thân nhưng vô ích, có điều nhiều năm không liên lạc mà Đào Khả vẫn nhớ ra nguyên thân, nếu nguyên thân ở đây chắc sẽ vui lắm.

Tiếc là ký ức của nguyên thân về cậu ta đã mờ nhạt dần theo thời gian, cậu không thể nói nhiều hơn được nữa.

......

Đào Khả nghe thế thì nhất thời cũng không biết nói gì mới tốt, cậu ta đoán Giản Đăng nói thế nghĩa là vẫn thích cậu ta, chẳng qua là không biết nên biểu đạt thế nào thôi.

"Xin lỗi, rõ ràng lúc trước tớ đã cảnh cáo họ đừng như vậy rồi mà."

Đào Khả quyết đoán cúi đầu xin lỗi, thân là thụ chính nguyên tác cậu ta có khuôn mặt đẹp phi giới tính, không có chút tính công kích nào, dáng vẻ khi xin lỗi khiến người ta nhịn không được sinh lòng thương tiếc.

Dù Giản Đăng rất muốn hỏi sao lại xin lỗi cậu, nhưng câu này tám phần là không hợp với hình tượng nam phụ si tình nên cậu đành thôi.

"Không sao, tôi tha thứ cho cậu đó."

Crush xin lỗi mình, nam phụ si tình chắc chắn sẽ tha thứ, Giản Đăng khẽ gật đầu, tự cảm thấy không có vấn đề gì cả.

"... Vậy thì tốt rồi." Đào Khả lần nữa được câu trả lời ngoài ý muốn rốt cuộc cũng nhìn Giản Đăng.

Cậu ta vẫn luôn cho rằng Giản Đăng đã chết trong trận đòn đó, dù sao thì sau đó cậu ta đã không còn nghe được tin tức gì từ Giản Đăng nữa, có trời mới biết khi Đào Khả lên sân khấu diễn thuyết lại phát hiện cậu ngồi phía sau viện trưởng Ferran đã kinh hãi thế nào.

So với thời cấp 3, hiện giờ Giản Đăng như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, ngũ quan nảy nở xinh đẹp rạng ngời, dáng người rắn rỏi, đôi mắt lấp lánh ánh sáng làm ánh mắt người khác bất giác dừng lại vì cậu.

Đó là dáng vẻ của người vô cùng tự tin vào thực lực của mình, hoặc người tài có chỗ dựa sẽ có tư thế như vậy, người như thế thường là con cưng của trời, chỉ trong ba năm ngắn ngủi Giản Đăng đã thay đổi lớn như thế.

"Bọn mình add số quang não nhé? Gặp được bạn cấp 3 ở đây làm mình vui quá."

Đối với việc này Giản Đăng có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cậu tuân theo hình tượng đơn phương mà trao đổi số quang não với Đào Khả.

"À mà Giản Đăng này, họ..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!