Dù là nói muốn bắt đầu làm nhiệm vụ giai đoạn hai nhưng Giản Đăng vẫn thấy hơi ảo, cậu suy nghĩ một thoáng rồi thả tinh thần thể của mình ra trước.
Nhóc hươu tuyết vừa xuất hiện, sư tử cũng tức khắc xuất hiện trong phòng, nó cúi đầu ngập ngừng ủi nhóc hươu tuyết lại bị đối phương ghét bỏ né đi.
Thấy vậy, sử tử lớn nháy mắt bị tổn thương, nó Ô một tiếng rồi nằm rạp xuống đất, ý đồ dùng ánh mắt làm nhóc hươu tuyết mềm lòng.
Nhóc hươu tuyết mặc kệ nó, nhóc lộc cộc bước đến bên chân Giản Đăng, ngẩng đầu nhìn cậu chủ nhà mình như đang hỏi
"Kêu em ra có gì không?".
Khụ! Ánh mắt Giản Đăng lơ đãng, đôi khi nhóc hươu tuyết cũng có cá tính của riêng mình, cậu không chắc là nhóc có chịu cho Hoắc Yến Hành chạm vào hay không.
Huống chi còn vuốt v3 mười phút.
Phần lớn giao lưu với tinh thần thể đều có thể truyền đạt bằng suy nghĩ, nhóc hươu tuyết tiếp nhận ý của Giản Đăng, sau đó nhìn Hoắc Yến Hành.
Hoắc Yến Hành đứng một bên im lặng đứng thẳng lưng, ngoài mặt thì trông vô cùng chín chắn, hoàn toàn không nhìn ra hiện giờ suy nghĩ trong đầu anh rối loạn thế nào.
Nhóc hươu tuyết nghiêng đầu nhìn chằm chằm Hoắc Yến Hành khoảng ba phút, sau đó kiêu ngạo đi về phía anh rồi nhẹ nhàng nâng chân trước đặt lên chân anh, tỏ ý mình đồng ý để anh sờ.
Thấy thế, ngón tay trên đầu gối của Hoắc Yến Hành khẽ cuộn lại, anh chuyển mắt nhìn sư tử đang ngồi xổm trước mặt Giản Đăng:
"Em bắt đầu trước đi."
Không làm cùng sao?
Giản Đăng quen tay sờ đầu sư tử:
"Dù sao cũng không ảnh hưởng gì mà."
Không được.
Hoắc Yến Hành kiềm chế thu tầm mắt về, cật lực phớt lờ cảm giác có bàn tay đang sờ đầu mình, anh khẽ nheo mắt:
"Thời gian còn nhiều, không vội."
Chủ yếu là do Hoắc Yến Hành sợ anh mà sờ nhóc hươu tuyết thì Giản Đăng sẽ không có tâm trí sờ sư tử nữa.
Được rồi.
Dù cảm thấy có hơi kỳ lạ, khi cậu muốn nghĩ thêm thì bị sư tử chủ động ủi đầu ngắt ngang dòng suy nghĩ, Giản Đăng không bối rối thêm nữa, dứt khoát ngồi xếp bằng dưới đất tùy ý để sư tử nhào vào lòng mình.
Ha ha.
Do tư thế nên hiện giờ tầm mắt của Giản Đăng gần như ngang bằng với sư tử, cái đầu to đầy lông của sư tử gác trên cổ cậu không ngừng cọ tới cọ lui khiến cậu nhột không thôi, nhất thời cũng không biết là sư tử sờ cậu hay là cậu sờ sư tử nữa.
Giản Đăng không rõ tiêu chuẩn phán định vuốt v3 tinh thần thể mười phút của hệ thống là gì, thế là cậu dứt khoát sờ sư tử như sờ thú cưng.
Mười phút vui vẻ của cậu trôi qua, Giản Đăng ngẩng đầu, lúc này cậu mới phát hiện Hoắc Yến Hành vẫn luôn nhìn mình, hô hấp cũng nặng nề hơn không ít.
Yến Hành?
Giản Đăng do dự buông sư tử ra, giơ tay xem thời gian mới thấy đã qua mười phút rồi.
... Đến lượt anh. Hoắc Yến Hành nhẹ nhàng nói, giọng anh khàn khàn lại mang theo chút nhẫn nhịn.
Rốt cuộc Giản Đăng cũng nhận ra có gì đó không đúng, tiếc là đã muộn rồi.
Do vóc dáng của nhóc hươu tuyết nên Hoắc Yến Hành không đứng dậy mà chỉ hơi khom người vòng tay qua dưới bụng nhóc hươu tuyết ôm nhóc vào lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!