Chương 35: Tranh giành.

Khi Giản Đăng thức dậy thì trời đã sáng, tất nhiên bầu trời vẫn tối đen, chỉ là sáng hơn ban đêm một chút thôi.

Hình Thiên dẫn đầu chạy qua vùng đất hoang vu, Giản Đăng ngơ ngác nhìn cảnh vật tuột nhanh về sau trên màn hình một hồi, đầu cậu mới dần tỉnh táo hơn.

Dậy rồi à?

Hoắc Yến Hành ngồi trên ghế chủ điều khiển lập tức chú ý đến cậu, sau khi mở chế độ bán tự động điều khiển lên thì anh đi đến trước mặt của Giản Đăng:

"Rửa mặt trước đi, rồi mình ăn cơm."

Nhận lấy máy làm sạch di động, tầm mắt Giản Đăng dừng lại trên hộp giữ nhiệt vẫn còn đọng hơi nóng: ... Ở đâu ra vậy ạ?

Nút không gian không thể bảo quản thực phẩm tươi sống, còn cái nơi hoang vắng như thế này thì cậu cũng chẳng trông mong gì. Giản Đăng đã sẵn sàng dùng dịch dinh dưỡng, dù sao trước đó cậu cũng đã dùng không ít.

"Bọn Hồ Dương liên lạc với bên ngoài được rồi."

Hoắc Yến Hành điềm tĩnh đáp, anh mở hộp giữ nhiệt ra rồi bày lên bàn của Giản Đăng:

"Bọn anh đã tạm thời thiết lập một bộ khuếch đại tín hiệu, sau khi định vị thì có thể thả các gói hàng vào."

Giản Đăng khẽ gật đầu, cậu cũng chỉ tò mò nên mới hỏi một chút chứ không để trong lòng.

Nhưng khi Giản Đăng xuống cơ giáp lại không nghĩ như vậy nữa.

Vì khi đã liên lạc được với bên ngoài, sau khi biết được độ nghiêm trọng của sự việc thì sẽ phái đến rất nhiều chi viện, Giản Đăng vừa bước xuống khỏi cơ giáp đã nhận được rất nhiều ánh mắt.

Thuận theo sức của Hoắc Yến Hành mà xuống khỏi vòng tay anh, Giản Đăng nhìn thấy ánh sáng kỳ lạ quen thuộc trong ánh mắt của mọi người.

Cái ánh mắt này cậu đã nhìn thấy ở Quân bộ rồi, cũng từng thấy ở căn cứ của quân đoàn Điểu Sư, không ngờ ở đây cũng có.

Giản Đăng nhìn Hoắc Yến Hành đang chỉ thị đâu ra đấy cách đó không xa, tầm mắt lướt nhanh trong đám đông, sau đó vẫy tay với Tiểu Cốc.

"Chào buổi sáng anh dâu cả!"

Tiểu Cốc vui vẻ tót tới, hai mắt phát sáng hỏi:

"Tối hôm qua anh ngủ ngon chứ?"

Giản Đăng vừa định hỏi chuyện lại bị xưng hô này làm cho nghẹn lại, nhất thời quên luôn mình tính nói gì:

"Sao lại gọi em là anh dâu cả?"

"Tại thượng tướng là anh cả của bọn tôi nên bọn tôi mới kêu anh là anh dâu cả á." Tiểu Cốc gãi đầu:

"Chẳng lẽ tôi gọi không đúng hả?"

Hay là anh dâu?

Ánh mắt Giản Đăng lướt qua vai Tiểu Cốc nhìn ra sau lưng hắn, các đội viên khác thấy Giản Đăng nhìn mình thì lũ lượt đứng thẳng im lặng chào cậu.

Tuy không nói nhưng tai Giản Đăng như nghe thoáng nghe được có người đang gọi Anh dâu cả.

Cậu muốn nói lại thôi, cảm thấy đây không chỉ là vấn đề xưng hô, cậu chỉ mới ngủ một ngày thôi đúng chứ? Sao cảm thấy như cả thế giới đều biết cậu và Hoắc Yến Hành đã ở bên nhau rồi vậy?

Gọi cái khác đi.

Giản Đăng thoáng dừng lại:

"Có phải sáng hôm nay đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!