*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưới tinh thần của Trùng tộc vô cùng kiên trì tiến hành rà quét khoảng một giờ mới dừng.
Trong lúc đó thậm chí bọn nó còn dừng tìm kiếm rồi năm phút sau thình lình bắt đầu lại, nếu không phải trực giác của Giản Đăng thấy có gì đó không đúng thì chỉ e họ đã bị phát hiện rồi.
"Mấy con Trùng tộc hình người đó đi rồi."
Tiểu Cốc cẩn thận quan sát, báo lại tình hình.
Giản Đăng chậm rãi thu tinh thần chuyển vận cho Miêu Ô về, kiên trì thời gian dài như vậy thế mà cậu vẫn thấy ổn.
Chỉ là có hơi muốn ăn kẹo thôi.
Nhân lúc Trùng tộc rời đi, ba người vốn định rút lui nhưng Hồ Dương vẫn còn ở đó, dù thế nào Miêu Ô và Tiểu Cốc đều không thể thấy chết mà không cứu.
Giản Đăng biết tình cảm đội viên trong tiểu đội rất tốt nên không khuyên gì nhiều mà chỉ âm thầm cảnh giác, đề phòng Trùng tộc quay lại bất cứ lúc nào.
Để phòng ngừa bất trắc, ba người quyết định hành động cùng nhau, dù Miêu Ô và Tiểu Cốc không đồng ý dẫn Giản Đăng theo nhưng bỏ một mình Giản Đăng lại họ càng không yên tâm.
Cuối cùng quyết định Tiểu Cốc xung phong đáp vào hang động trước, Giản Đăng và Miêu Ô theo sát phía sau.
Đá Ngân Tinh phủ kín đáy hố sáng như ban ngày, Giản Đăng tạm thời tắt chức năng nhìn trong bóng tối của kính chiến thuật rồi yên lặng theo sau Tiểu Cốc vào trong.
Xung quanh đều là đá Ngân Tinh chồng thanh từng ngọn đồi con, Giản Đăng thầm cảm thấy nặng nề, cũng không biết chúng đã nuôi sống bao nhiêu Trùng tộc.
Hoắc Yến Hành đầu tắt mặt tối chiến đấu ở tiền tuyến, nhà họ Đào vậy mà lén lút cấu kết với Trùng tộc, Giản Đăng càng nghĩ càng tức.
Nhưng hoàn cảnh hiện giờ không thể tức giận, Giản Đăng bình tĩnh lại, tập trung đi theo Tiểu Cốc.
Rất nhanh ba người đã đi đến hang động bên kia, Tiểu Cốc ngẩng đầu quan sát một lúc:
"Tôi xuống xem tình hình trước, nếu phó quan... không sao thì tôi sẽ kêu hai người."
Giản Đăng và Miêu Ô không tỏ ý kiến gì, nhìn Tiểu Cốc thoăn thoắt leo lên.
Rốt cuộc cũng có thể ở riêng cùng Giản Đăng, Miêu Ô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cậu nhưng lời đến bên miệng lại không biết nên nói thế nào.
Đây là dẫn đường ánh sáng đó!
Người sống đó! Không phải trong sách giáo khoa đâu!
Đế quốc Úy Lam đã hơn trăm năm rồi không xuất hiện dẫn đường ánh sáng, Miêu Ô có thể tưởng tượng được sau khi Giản Đăng công bố thân phận sẽ chấn động thế nào.
Thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Miêu Ô, Giản Đăng hiểu chỉ e chuyện mình là dẫn đường đã khiến đối phương sốc không ít, cậu chủ động lên tiếng:
"Hi vọng anh có thể giữ bí mật chuyện vừa rồi giúp em, tạm thời em không muốn bị tháp Trắng phát hiện ra thân phận dẫn đường."
Miêu Ô gật đầu, cho rằng Giản Đăng là dẫn đường hoang ghét tháp Trắng, nghĩ đến mình từng là giáo viên của tháp Trắng, Miêu Ô quyết định giải thích cho hình tượng của tháp Trắng vài câu.
"Thật ra hiện giờ tháp Trắng không tệ như mấy trăm năm trước đâu." Miêu Ô giải thích:
"Nếu em không muốn thì tháp Trắng sẽ không ép em kết đôi với ai, cũng sẽ không xảy ra chuyện ép buộc đánh dấu, tất cả đều thuộc ý muốn cá nhân của em."
Mấy trăm năm trước đế quốc Úy Lam không giống như bây giờ, khi đó dẫn đường rất ít, khi phát hiện ra dẫn đường thì mặc kệ họ có thân phận gì đều sẽ bị cưỡng chế đưa vào tháp Trắng, thậm chí còn cố ý làm dẫn đường yếu đi để lính gác cưỡng ép đánh dấu họ
Một khi dẫn đường bị lính gác đánh dấu thì chính là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, rất nhiều dẫn đường chỉ có thể chọn chấp nhận.
Sau đó đã xảy ra một chuyện gây rúng động cả đế quốc mới làm tháp Trắng triệt để lật đổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!