Hôm nay khi Giản Đăng thức dậy Hoắc Yến Hành đã không còn nằm cạnh cậu nữa, cậu giơ tay sờ sờ ga giường, lạnh ngắt không có chút hơi ấm nào, có thể thấy anh đã đi được một lúc rồi.
Chiếc ghế đơn trước bàn đã được thay mới, Giản Đăng nhìn cái ghế chằm chằm, trong đầu hiện lên cảnh tượng hôm qua.
Thật ra lúc ấy Giản Đăng thoáng nghe thấy tiếng ghế cọt kẹt, nhưng khi đó cậu đang bị chuyện khác hấp dẫn nên cũng không mấy để ý.
Hôm nay nhớ lại, Giản Đăng phát hiện lực tay của Hoắc Yến Hành dữ thật!
Cậu xuống giường ngồi xổm trước ghế, nhịn không được giơ tay dùng sức sờ chân ghế.
Một phút sau, chiếc ghế vẫn không nhúc nhích, chỉ có tay Giản Đăng run rẩy vô ích do quá sức.
Tốt lắm, không phải chất lượng của ghế có vấn đề, Giản Đăng im lặng rụt tay về, thế mà cậu còn từng nói Hoắc Yến Hành nắm tay mình thật mạnh thử xem thế nào, hóa ra anh không đồng ý là có lý do cả.
Có thể làm hư cả một cái ghế bằng sắt chứ đừng nói gì đến tay cậu.
Giản Đăng nghĩ một hồi rồi ngẩn người, cánh cửa sau lưng mở ra khi nào cũng không hay.
Tiểu Đăng? Hoắc Yến Hành vừa huấn luyện về thì thấy Giản Đăng đang ngồi xổm nhìn cái ghế chằm chằm, cũng không biết là cậu đang làm gì.
Nghe được giọng anh, Giản Đăng nháy mắt hoàn hồn, cậu đột ngột đứng dậy, nhưng thấy mình phản ứng hơi quá nên mất tự nhiên hỏi: Anh đi đâu vậy?
"Tập thể dục buổi sáng."
... Ồ.
Giản Đăng nhớ ra, khi Hoắc Yến Hành ở tinh cầu thủ đô thì dù công việc có bận thế nào cũng sẽ dành ra thời gian nhất định để rèn luyện thể chất, đều như vắt tranh.
Không như cậu, dù cơ thể không hề thấy mệt nhưng Giản Đăng lại thấy lười và mệt trong lòng sau khi huấn luyện cấp D.
Cậu là một nhân viên nghiên cứu, thật sự không cần tập luyện như vậy, có đủ thể lực là được rồi.
Em quên mất.
Hoắc Yến Hành tạm dừng rèn luyện khi mới bắt đầu ràng buộc vì Giản Đăng đang ngủ. Sau đó khi có thời gian giải trừ, anh rèn luyện trở lại, rèn luyện xong là có thể vừa lúc nấu cơm cho Giản Đăng vừa thức dậy.
Bây giờ về căn cứ, tất nhiên anh cũng sẽ tiếp tục thói quen này.
Cũng may Hoắc Yến Hành không nói gì, thái độ của anh rất tự nhiên khiến Giản Đăng cảm thấy chỉ có mỗi cậu là xấu hổ.
Cảm giác này khi Hoắc Yến Hành làm việc càng trở nên rõ hơn, Giản Đăng làm tổ trên chiếc ghế lười vận chuyển từ tinh cầu thủ đô về đây, cậu dùng màn hình to vẽ bản đồ cơ giáp che mặt bắt đầu lén quan sát Hoắc Yến Hành.
Sắc mặt Hoắc Yến Hành vẫn như thường, xử lý giấy tờ đâu ra đấy như không bị chuyện đêm hôm qua ảnh hưởng chút nào.
Cũng đúng, Giản Đăng thầm khuyên bản thân, hai thằng đàn ông cởi áo cho nhau thôi mà, cậu không cần phải khó chịu như thế.
Nghe đồng nghiệp đời trước kể mấy nam sinh ở chung ký túc xá còn so lớn nhỏ nữa, còn thô lỗ hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, cảnh tượng bên dưới của Hoắc Yến Hành thức giấc ngày hôm qua cứ hiện lên trước mắt Giản Đăng.
Nếu lúc ấy Giản Đăng không nhìn thấy thì có khi hiện giờ cậu sẽ không như thế này, nhưng vấn đề là cậu đã nhìn thấy.
Giản Đăng liếc nhìn Hoắc Yến Hành một cái, chắc chắn rằng anh không nhìn bên này mới mở quang não gõ vấn đề vào khung tìm kiếm.
[ Trong tình huống nào thì cởi áo cho người ta sẽ có phản ứng? ]
Sau khi lướt qua các vấn đề không liên quan như
"Nói lên tính cách của bạn qua việc c ởi quần áo"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!