Chương 3: Cốt truyện bắt đầu.

Trong tiếng thúc giục liên tục của Bé Ngốc, Giản Đăng kiên trì suốt một giờ cuối cùng cũng rề rà lên giường theo yêu cầu của robot nhỏ.

Giản Đăng không được thức đêm hoàn thành hạng mục cứ cảm thấy thiếu thiếu, cậu đau khổ thù hận nhìn chằm chằm Bé Ngốc trước mặt, khiến Hồ Tiêu vừa tỉnh giấc chuẩn bị ra ngoài hoảng sợ.

Nhóc thủ khoa?

Là bạn cùng phòng, tất nhiên Hồ Tiêu biết Giản đăng có một robot giúp việc được xưng là hàng cấm trong học viện, nhưng hắn ta lại không tìm cách báo việc này với trường.

Thời sinh viên ai mà không lén giấu vài thiết bị điện công suất lớn trong phòng ngủ chứ?

Huống chi Giản Đăng còn nhỏ hơn hắn ta mấy tuổi, lại còn là người bình thường, vừa nhìn đã biết cần phải chăm sóc cẩn thận, nghĩ đến đây, Hồ Tiêu thương yêu nhìn Giản Đăng:

"Robot có vấn đề gì à?"

Không có gì.

Đối mặt với robot nhỏ ngốc nghếch nhìn mình, cuối cùng Giản đăng từ bỏ ý định cải tạo Bé Ngốc, cậu nhìn Hồ Tiêu:

"... Hôm nay có chuyện gì sao ạ?"

Hồ Tiêu ngày thường sẽ không mặc viện phục khoa chế tạo cơ giáp thở dài, không ngoài dự đoán trả lời:

"Hôm nay là lễ khai giảng của tân sinh viên, nhóc thủ khoa nhà em sẽ thay mặt viện ta lên sân khấu, em quên rồi à?"

... À. Giản Đăng vẻ mặt hóa ra là vậy.

Hồ Tiêu vừa nhìn đã biết Giản Đăng không nhớ, hắn ta nhắc:

"Có lẽ ba ngày trước viện trưởng Ferran đã thông báo cho em rồi."

Nghe vậy Giản Đăng cúi đầu bắt đầu lướt thông báo, lướt qua mấy khung chat có dấu chấm đỏ chưa đọc có ghi chú là Nhiều tiền và Lắm lời, tìm thấy tên thầy của mình rồi đọc nội dung chat, sau đó mới nhớ đúng là có chuyện này thật.

Mỗi lần khai giảng Bạch Ưng sẽ ngẫu nhiên chọn vài đàn anh đàn chị xuất sắc ngồi trên sân khấu cùng viện trưởng các khoa theo dõi buổi lễ, mục đích là để khích lệ tân sinh viên và làm gương cho họ.

Giản Đăng là nhóc thủ khoa trẻ nhất của khoa chế tạo cơ giáp, năm trước cậu đã được chọn trúng, nào ngờ năm nay cũng thế.

May mà cơ bản đều là đại diện tân sinh viên lên tiếng, cậu cũng không cần diễn thuyết gì, Giản Đăng nhờ Bé Ngốc tìm viện phục gần dưới đáy rương, kịp đến hội trường trước khi buổi lễ bắt đầu.

Hồ Tiêu thân là thành viên của hội sinh viên đã đến sớm để duy trì trật tự, thấy Giản Đăng đến, hắn ta nhỏ giọng chỉ đường:

"Viện trưởng ở bên đó chờ em."

Theo hướng Hồ Tiêu chỉ, Giản Đăng lề mề đi đến trước mặt một ông lão tóc bạc: Thầy ơi.

"Lần nào cũng đến trễ." Viện trưởng Ferran khẽ hừ một tiếng, bất lực với học trò nhỏ của mình: Đi thôi.

Năm ngoái cậu cũng quên chuyện này, Giản Đăng ngượng ngùng theo sau ông lão lên sân khấu.

Buổi lễ vẫn chưa chính thức bắt đầu, tân sinh viên dưới sân khấu đã ngồi đầy hội trường, chú ý thấy có người lên sân khấu, tân sinh viên ngồi đầu khoa chế tạo cơ giáp kích động.

Là đại sư Ferran!

"Không hổ là Bạch Ưng, vậy mà mời được đại sư Ferran đến làm viện trưởng."

"Nghe nói đại sư Ferran có thu một người làm học trò cuối cùng, là cái anh theo phía sau đúng không?"

"Dù là thế, nhưng anh ấy thật sự không phải là dẫn đường hả?"

Đối với mấy lời thảo luận dưới sân khấu, Giản Đăng đã nghe mãi thành quen, dù sao thầy của cậu cũng là cơ giáp sư nổi tiếng nhất đế quốc, còn là một trong những người phụ trách viện nghiên cứu khoa học của đế quốc, cơ giáp cấp S của thượng tướng Hoắc và lão nguyên soái đều do ông làm ra, có thể nói là tiếng tăm lẫy lừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!