Chương 27: Mẹ Đào chết.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cùng lúc Giản Đăng và Hoắc Yến Hành nhận được tin, trong phòng tạm giam ở tháp Trắng.

Đào Khả lần thứ năm gọi cho số liên lạc ghi tên Mẹ trên danh bạ, mãi đến khi âm thanh nhắc nhở tự động khiến người ta phiền chán tắt đi đối phương cũng không nghe máy.

Cậu ta hít sâu, lần nữa nhấn gọi, lần này rốt cuộc cũng có người bắt máy.

Chuyện gì? Mẹ Đào mặt mày vô cảm xuất hiện trên màn hình ảo, ánh sáng xanh của dữ liệu quanh màn hình khiến mặt bà ta cứng đờ như đã tiêm 800 mũi botox.

"Tại sao mấy người lại làm như vậy sau lưng tôi?"

Đào Khả nhìn người phụ nữ trên màn hình, trong mắt giấu không nổi vẻ chán ghét:

"Tôi đã nói rồi, tôi không thích Giản Đăng."

"Chuyện Giản Đăng còn sống cậu cũng đâu nói cho bọn ta biết."

"Thứ bọn ta cần, cậu đều không làm được." Ánh mắt mẹ Đào lạnh lẽo, cũng không ngại việc con trai nhìn mình như vậy:

"Mà Giản Đăng thì có thể, cậu ta là học trò của Ferran, nghe nói ở trường cũng rất thân với nhị hoàng tử và con trai của công tước."

"Nhưng cậu ta là người thường! Có thể làm được gì chứ!" Đào Khả thấp giọng thét:

"Tôi là dẫn đường cấp S cơ mà!"

"Đêm yến hội ở hoàng cung, Không Nguyên Vu trúng thuốc Dẫn Dụ, cơ hội tốt như vậy tại sao cậu không hành động?" Mẹ Đào không để ý đến việc cậu ta tức giận, trái lại còn nhắc đến chuyện khác:

"Nếu không chúng ta đã khống chế được nhà họ Không từ lâu rồi."

"Bác sĩ và chú Không đều ở đó, sao tôi có thể vội tiến hành 'khai thông tinh thần' cho Không Nguyên Vu được?" Đào Khả trào phúng:

"Làm thế không phải là đang khiến họ nghi ngờ tôi sao?"

"Cậu đã bị nghi ngờ rồi."

Mẹ Đào nhìn chỗ nào đó, sau đó cả người bà ta dại ra, một lúc sau mới nói:

"Cậu là dẫn đường cấp S, có giá trị, đế quốc sẽ không giết cậu."

Vừa dứt lời, màn hình ảo lập tức biến mất giữa không trung, là bên mẹ Đào ngắt kết nối.

Bà có ý gì! Alô! Đào Khả tức giận nhấn gọi lại, nhưng dù có gọi lại bao nhiêu lần thì bên kia màn hình vẫn không có ai nhấc máy.

Đáng ghét!

Đào Khả ném quang não trên mặt đất, khuôn mặt đẹp phi giới tính trông vô cùng dữ tợn, ánh mắt cậu ta lướt qua công cụ chế tạo thuốc Dẫn Đường trên bàn cách đó không xa, sốt ruột đi qua đi lại trong phòng.

"Phải có cách nào đó, nhất định phải có cách nào đó..."

... ...

Nghe Hoắc Yến Hành nói, Giản Đăng không ngạc nhiên mà còn sinh ra cảm giác quả nhiên là vậy.

"Có thể nhìn ra bản báo cáo đó là thật hay giả không ạ?" Giản Đăng cảm thấy bản mình vẫn muốn biết rõ rốt cuộc nguyên thân có phải là con trai nhà họ Đào hay không.

Trong trí nhớ mà cậu nhìn thấy, từ nhỏ đến lớn nguyên thân là cô nhi, mười ba tuổi sau khi rời khỏi viện phúc lợi đã sống một mình ở nhà xã hội mà đế quốc cấp cho những người như nguyên thân, mãi đến khi cậu đến mới thôi.

Trước khi rời khỏi căn phòng đó Giản Đăng đã từng xác nhận trong đó không có bất kỳ manh mối nào, dù hiện giờ Giản Đăng có muốn quay lại xác nhận lần nữa cũng không thể.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!