*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tôi từ chối." Giản Đăng không chút do dự đáp.
Dù xuất phát từ nguyên nhân nào thì chuyện Đào Khả bỏ thuốc Dẫn Dụ vào ký túc xá của cậu là sự thật, sự thật là gì đã có Quân bộ điều tra, chẳng lẽ cậu còn có thể ảnh hưởng đến kết luận của Quân bộ hay sao?
Nghĩ đến Quân bộ, Giản Đăng theo bản năng nhìn Hoắc Yến Hành đang đứng chắn trước mặt mình, đột nhiên cậu nhớ anh từng nói sẽ gánh vác sai lầm thay người mình thích, thế sao Đào Khả vẫn vào tháp Trắng?
Hơn nữa hình như là Hoắc Yến Hành đã khiến Đào Khả phải chọn đi Quân bộ hay vào tháp Trắng nữa.
Cậu tin Hoắc Yến Hành sẽ không nói dối mình, anh cũng không cần phải làm thế, vậy chẳng lẽ tháp Trắng có bí mật gì?
Tốt xấu gì Đào Khả cũng là dẫn đường cấp S, dựa theo miêu tả của nguyên tác, cậu ta cũng là người có năng lực học tập xuất sắc nhất trong những năm gần đây ở đế quốc.
Có lẽ do nhìn Hoắc Yến Hành quá lâu, đối phương như có cảm ứng quay đầu lại, Giản Đăng lập tức mỉm cười với anh.
"......" Hoắc Yến Hành cảm thấy nụ cười này của Giản Đăng không thể có lệ hơn im lặng quay đầu đi, sau đó anh phát hiện góc áo của mình bị người ta kéo một cái.
"Nếu người mà anh thích muốn giết em, anh cũng sẽ giúp người ta gánh vác tất cả ư?" Giản Đăng bước lên nửa bước, thấp giọng hỏi dò.
"Không thể." Đầu tiên là Hoắc Yến Hành phản bác, vì Giản Đăng không thể tự giết chính mình, anh cũng không tin cậu sẽ tự sát.
Giản Đăng nghe được câu trả lời này hài lòng vỗ vỗ bả vai Hoắc Yến Hành, sau đó cậu nói với Không Nguyên Vu: "Thôi, tôi và cậu đi gặp mẹ của Đào Khả vậy."
Giản Đăng gần như có thể chắc chắn rằng mấy tên côn đồ kia có liên quan đến Đào Khả, tinh cầu Alpha là địa bàn của nhà họ Đào, bọn họ muốn xóa bỏ chứng cứ là chuyện rất dễ dàng.
Bảo sao lúc trước cậu chẳng tìm được chút manh mối nào.
Nhưng người muốn giết Giản Đăng là người mà Hoắc Yến Hành thích, cậu cần phải xác định lập trường của anh.
Cũng may bộ não cuồng yêu của Hoắc Yến Hành vẫn còn cứu được, nếu không Giản Đăng cũng không biết bây giờ mình nên làm gì, dựa vào trạng thái hiện giờ của họ, vậy chỉ e tình hình sẽ rất xấu hổ.
Liên tưởng đến chuyện trước đó, Giản Đăng cảm thấy mình có thể khuyên Hoắc Yến Hành đừng thích Đào Khả nữa.
Dù sao thì hình như anh cũng không còn thích thụ chính như trong nguyên tác nữa.
Hoắc Yến Hành bị hai câu nói không đầu đuôi liên tiếp của Giản Đăng làm cho lú lẫn, trong lòng anh rất để tâm vấn đề kia, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Em không cần phải miễn cưỡng bản thân đâu."
"Yên tâm đi." Giản Đăng ra hiệu mình không sao, cậu đột nhiên thay đổi chủ ý, chủ yếu chỉ muốn xem xem nhà họ Đào có liên quan gì đến chuyện này hay không.
Hành vi của một mình Đào Khả và hành vi của cả gia tộc có tính chất hoàn toàn không giống nhau.
Huống hồ trong cơ thể đám côn đồ còn có ký sinh của Trùng tộc, đây là chuyện rất nghiêm trọng với tinh cầu thủ đô, cậu cũng muốn giúp Hoắc Yến Hành tìm chút manh mối.
"Vậy để tôi liên lạc với dì Đào." Sợ Giản Đăng lại đổi ý, Không Nguyên Vu lập tức lấy quang não gửi tin nhắn.
Trong lúc Không Nguyên Vu nói gì đó với người bên kia, Hoắc Yến Hành cứ do dự mãi, rốt cuộc anh cũng hỏi vấn đề mà mình băn khoăn.
"Tại sao em lại cảm thấy... người anh thích muốn giết em?"
"Giả thiết thôi mà?" Giản Đăng tìm lý do không dụng tâm qua loa đáp, chẳng lẽ cậu phải nói với Hoắc Yến Hành rằng Đào Khả trong lòng anh đã từng đẩy em vào chỗ chết?
"......" Hoắc Yến Hành liếc nhìn Giản Đăng một cái thật sâu: "Anh không thích ai hết." Chỉ thích mỗi em thôi.
"Em biết rồi." Giản Đăng gật đầu, yêu thầm ấy mà, sao mà nói được.
"......" Hoắc Yến Hành chắc chắn rằng Giản Đăng hiểu lầm anh thích người khác!
Anh không khỏi cảm thấy đau đầu, kết hợp hai đoạn đối thoại trước và sau, rất nhanh anh đã đưa ra kết luận, Giản Đăng cho rằng anh thích Đào Khả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!