Chuyện gì thế này?
Trước khi Giản Đăng kịp lấy lại tinh thần từ trạng thái mất trọng lượng, cậu đã vô thức giấu bản thiết kế trong tay ra sau lưng.
Cậu còn định tạo bất ngờ cho Hoắc Yến Hành, đâu thể để ai nhìn thấy dáng vẻ của mô hình trước được.
Vì động tác của Giản Đăng, chiếc chăn vốn được đắp không kỹ trượt xuống khỏi người cậu, cậu như món quà được mở ra lộ ra cánh tay trắng đến lóa mắt và xương quai xanh.
Hoắc Yến Hành hít một hơi thật sâu, anh dời lực chú ý:
"Em tắt đèn trước đã."
Lúc này Giản Đăng lấy lại tinh thần phát hiện chức năng chiếu sáng của quang não vẫn còn đang mở, cậu vội tắt đèn rồi ngẩng đầu nhìn Hoắc Yến Hành đang ôm mình kiểu công chúa, cậu nh ỏ tiếng hỏi:
"Hay là đàn anh cũng thả em xuống trước đi?"
Hoắc Yến Hành căng mặt thả cậu xuống ghế văn phòng sau lưng, thấy Giản Đăng muốn ngồi xuống ngay thì đưa tay cản lại: Khoan đã.
Giản Đăng đang nằm trên giường thì bị hệ thống trực tiếp truyền đến, tất nhiên cậu không mang giày, mà trong phòng làm việc của Hoắc Yến Hành sẽ không chuẩn bị thứ như dép lê.
Không sao.
Giản Đăng ra hiệu mình không sao với Hoắc Yến Hành, cậu vội cởi giày trả lại cho anh:
"Em ngồi thế này trước, lát nữa anh gọi người cầm đại đôi nào đó đến cho em là được."
Dứt lời Giản Đăng xếp bằng làm ổ trên ghế văn phòng, vị trí vừa phải, thậm chí hai bên còn dư chút không gian.
Chiếc ghế văn phòng mà Hoắc Yến Hành chỉ ngồi vừa đủ rõ ràng lớn hơn so với Giản Đăng rất nhiều, lưng ghế cao to khiến cậu trông nhỏ nhắn xinh xắn hơn.
Lúc còn trong ký túc xá Giản Đăng định đi ngủ nên cậu ăn mặc vô cùng tùy ý, cậu mặc một chiếc áo cũ phối với quần đùi đen, người ngoài khó mà tưởng tượng được Giản Đăng có khuôn mặt còn đẹp hơn minh tinh sẽ mặc đồ ngủ như vậy.
Nhưng ba năm trước Hoắc Yến Hành đã từng thấy Giản Đăng như vậy, lúc đó tình cảm của anh với cậu vẫn chưa sâu như bây giờ, cũng thấy không có gì, bây giờ Hoắc Yến Hành cũng chẳng biết mình nên nhìn chỗ nào.
Chiếc áo ba lỗ rộng rãi để lộ phần lớn da thịt của Giản Đăng, trong lúc cậu di chuyển còn có thể thấy được hai điểm hồng trước ngực.
Đường cong cơ bắp trên cánh tay Giản Đăng rất đẹp, vô cùng giống kiểu minh tinh chỉ có mã ngoài đẹp nhưng thực tế cậu có thể cầm cờ lê sửa cơ giáp cả ngày mà không thấy mệt.
Quần đùi của Giản Đăng vốn chỉ dài đến đầu gối, lúc này vì động tác ngồi xếp bằng mà ống quần trượt ra sau rồi dừng lại trên vị trí khá 'nguy hiểm'.
Tinh thần thể của Hoắc Yến Hành bị k1ch thích đến mức chạy ra, anh không để sư tử tiến lên, cảm thấy chỉ cần sư tử đụng một cái là có thể chạm vào da của Giản Đăng ngay.
Hoắc Yến Hành run run nhặt chiếc chăn rớt dưới đất lên, anh đắp lại lên chân Giản Đăng, che cảnh đẹp khiến người ta ruột gan rối bời lại.
Nóng lắm.
Giản Đăng bị quấn chỉ còn lại cái đầu lộ ra ngoài kháng nghị.
Tích tích ——
Hoắc Yến Hành mặt không đổi sắc giảm máy lạnh xuống hai độ.
Giản Đăng: ......
Hai người nhìn nhau, một lát sau cùng lên tiếng.
"Sao tự dưng em đến đây?"
"Em có khó chịu chỗ nào không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!